Kinh Đại thừa
Bộ Kinh Tập
PHẬT THUYẾT KINH BÀ LA MÔN
TRỐN TRÁNH TỬ VONG
Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư
An Thế Cao, Đời Hậu Hán
Tôi nghe như vậy!
Một thời Phật ở Thành La Duyệt, vườn Trúc Ca La Đà cùng với năm trăm đại chúng Tỳ Kheo.
Bấy giờ bốn Phạm Chí cùng đắc ngũ thông, tu hành pháp lành, ở chung một chỗ, bàn luận với nhau rằng: Lúc thần chết đến, chẳng tránh người mạnh khỏe, mọi người hãy cùng ẩn nấp khiến thần chết không biết chỗ đến.
Lúc ấy, một Phạm Chí bay lên không trung, muốn được khỏi chết nhưng tránh chẳng khỏi mà chết ở không trung.
Vị Phạm Chí thứ hai lặn xuống đáy biển lớn muốn được khỏi chết, liền chết ở đó.
Phạm Chí thứ ba muốn khỏi chết, chui vào lòng núi Tu Di và chết trong đó.
Phạm Chí thứ tư chui xuống đất, đến mé kim cương, muốn được thoát chết, lại chết ở đó.
Bấy giờ Thế Tôn dùng thiên nhãn xem thấy bốn Phạm Chí, mỗi người đều tránh chết mà đều cùng chết.
Thế Tôn liền nói kệ:
Không phải hư không, biển,
Không vào trong núi đá,
Không có địa phương nào,
Thoát khỏi, không bị chết.
Bấy giờ Thế Tôn bảo các Tỳ Kheo: Ở đây, này Tỳ Kheo! Có bốn vị Phạm Chí tụ tập một nơi, muốn được khỏi chết. Mỗi người quay tìm chỗ chạy mà không khỏi chết. Một người ở hư không, một người vào biển lớn, một người vào lòng núi, một người xuống đất, đồng chết hết.
Thế nên, các Tỳ Kheo! Muốn được khỏi chết, nên tư duy bốn pháp bổn.
Thế nào là bốn?
Tất cả hành vô thường, đó là pháp bổn đầu tiên nên nhớ tu hành. Tất cả hành khổ, đó là pháp bổn thứ hai nên cùng tư duy. Tất cả pháp vô ngã, đây là pháp bổn thứ ba nên cùng tư duy. Diệt tận là Niết Bàn, đây là pháp bổn thứ tư nên cùng tư duy.
Như thế, các Tỳ Kheo! Nên cùng tư duy bốn pháp này.
Vì sao thế?
Vì sẽ thoát sanh, già, bệnh, chết, sầu, lo khổ não. Đây là nguồn của khổ. Như thế các Tỳ Kheo, hãy học điều này. Bấy giờ các Tỳ Kheo nghe Phật dạy xong, vui vẻ vâng làm.
***