Kinh Đại thừa

Phật Thuyết Kinh Bồ Tát Tòng đâu Thuật Thiên Hàng Thần Mẫu Thai Thuyết Quảng Phổ

PHẬT THUYẾT

KINH BỒ TÁT TÒNG ĐÂU

THUẬT THIÊN HÀNG THẦN MẪU

THAI THUYẾT QUẢNG PHỔ

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư

Trúc Phật Niệm, Đời Dao Tần
 

PHẨM BA MƯƠI BỐN

PHẨM HÀNH
 

Khi ấy, trong chúng hội có Bồ Tát tên Tạo Hạnh, đứng dậy, trịch bày vai phải, chấp tay thưa trước Phật: Lành thay, bạch Thế Tôn! Ngài nói về loài người rất hay. Chẳng phải trước, chẳng phải sau, chẳng phải hai bên, chặng giữa.

Vậy làm sao biết được quả báo của hành nghiệp?

Thân quá khứ chẳng phải hiện tại.

Thân vị lai chẳng phải quá khứ.

Thân hiện tại chẳng phải quá khứ, vị lai.

Hoặc bên trong tạo tác mà bên ngoài thọ quả báo.

Hoặc bên ngoài tạo tác mà bên trong thọ quả báo.

Thân phàm phu tạo tác mà thân Tu Đà Hoàn thọ quả báo.

Thân Tu Đà Hoàn tạo tác mà thân Tư Đà Hàm thọ quả báo.

Thân Tư Đà Hàm tạo tác mà thân A Na Hàm thọ quả báo.

Thân A Na Hàm tạo tác mà thân A La Hán thọ quả báo.

Hoặc có chúng sanh đắc từ tam muội mà không có bi hỷ xả.

Có chúng sanh đắc bi mà không có từ hỷ xả.

Có chúng sanh đắc hỷ mà không có từ bi xả.

Có chúng sanh đắc xả mà không có từ bi hỷ.

Có chúng sanh từ địa phàm phu, không hướng đến Tía Địa, Pháp Địa mà lại thủ Tu Đà Hoàn.

Có chúng sanh không hướng đến Tín Địa, Pháp Địa, Tu Đà Hoàn mà lại thủ Tư Đà Hàm.

Có chúng sanh không hướng đến Tín Địa, Pháp Địa, Tu Đà Hoàn, Tư Đà Hàm mà lại thủ A Na Hàm.

Có chúng sanh không hướng đến Tín Địa, Pháp Địa, Tu Đà Hoàn, Tư Đà Hàm, A Na Hàm mà lại thủ A La Hán.

Có chúng sanh không hướng đến Tín Địa, Pháp Địa, Tu Đà Hoàn, Tư Đà Hàm, A Na Hàm, A La Hán mà lại thử A La Hán bỉ thử A La Hán.

Có chúng sanh hướng đến Bích Chi Phật, rơi trở lại vào địa phàm phu.

Có chúng sanh hướng đến A La Hán, rơi trở lại địa phàm phu.

Có chúng sanh hướng đến A Na Hàm, rơi trở lại địa phàm phu.

Có chúng sanh hướng đến Tư Đà Hàm, rơi trở lại địa phàm phu.

Có chúng sanh hướng đến Tu Đà Hoàn, rơi trở lại địa phàm phu.

Có chúng sanh từ Pháp Địa rơi trở lại địa phàm phu.

Có chúng sanh từ Tín Địa rơi trở lại địa phàm phu.

Những chúng sanh này đều có nghi ngờ với Như Lai.

Cúi xin Thế Tôn hãy phân biệt rõ ràng để các chúng hội hoát nhiên đại ngộ.

Khi ấy, Thế Tôn dạy Bồ Tát Tạo Hạnh: Lành thay! Lành thay! Những vấn đề ông hỏi đều là đương lai, quá khứ, hiện tại, cũng là quả báo hành nghiệp của Chư Phật. Nay ta sẽ phân biệt rõ ràng. Ông hãy lắng nghe cho rõ, suy nghĩ thật kỹ.

Thế nào, này Bồ Tát Tạo hạnh! Ông muốn Như Lai nói về quả báo hành nghiệp trong vô lượng A tăng kỳ kiếp quá khứ hay muốn Như Lai nói về quả báo hành nghiệp trong vô lượng A tăng kỳ kiếp vị lai?

Hay muốn Như Lai nói về quả báo hành nghiệp trong vô lượng A tăng kỳ kiếp trong hiện tại?

Bồ Tát Tạo Hạnh bạch Phật: Bạch Thế Tôn! Xin tạm gác quả báo hành nghiệp thuộc quá khứ, vị lai qua một bên. Con muốn nghe quả báo hành nghiệp hiện tại của thân Như Lai.

Phật dạy Bồ Tát Tạo Hạnh: Quả báo hành nghiệp của vô lượng A tăng kỳ kiếp quá khứ cũng là ở hiện tại.

Quả báo hành nghiệp trong vô lượng A tăng kỳ kiếp vị lai cũng ở hiện tại.

Quả báo hành nghiệp hiện tại tạo tác cũng là nhân duyên của quá khứ và vị lai thọ quả báo.

Nay Ta sẽ giảng nói cho ông về điều này. Xưa kia ta từng tu vô số khổ hạnh, tu hạnh thanh tịnh hoặc hạnh bất tịnh. Tu hạnh Trời, tu hạnh người. Ban đầu cầu Phật Đạo, các lậu đã đoạn tận, có thần thông biến hóa rồi bỗng nhiên đại ngộ.

Ba Cõi đều khổ, chỉ có ta là vui. Tu khổ hạnh bên bờ sông Ni Liên sáu năm, mỗi ngày ăn một hạt mè, một hạt gạo. Đây là do lúc xưa ta phạm bốn lỗi về miệng với một vị Duyên Giác, đoạn tuyệt sự bố thí, nên nay thọ quả báo này.

Khi Ta đã thành Phật, có năm trăm Đồng Tử rêu rao, phỉ báng, mắng chửi và đến ngã tư ngõ hẻm nói rằng: Đạo Phật không chân thật. Lúc đó, nhân dân trong nước có người tin, có người không tin. 

Người tin là hàng Tín Địa, Pháp Địa. Người không tin là hàng ngoại đạo phàm phu. Những người này căn lực đã thành tựu, không còn bị chướng ngại. Phật ra đời chiếu sáng khắp nơi. Địa ngục được chấm dứt, ngạ quỷ được no đủ, súc sanh không còn mang vác, chở nặng.

Ví như ta bị Đề Bà Đạt Đa lấy đá ném làm ngón chân Phật chảy máu.

Lúc ấy ta tránh né đi về phương Đông.

Đến Phất Vu Đãi, phương Bắc.

Đến Uất Đan Viết, phương Tây.

Đến Câu Da Ni.

Ta lại lánh từ Cõi Trời Đao Lợi lên đến Tam Thập Tam Thiên. Vậy mà viên đá ấy cứ vẫn theo ta. Ta lại né trở về chỗ cũ và bị đá làm tổn thương.

Ta ở nước Ma Kiệt Đà, trong vườn Họa Am thanh vắng mà kinh hành. Khi ấy có một trưởng giả tên Thi Lợi Quật thỉnh mời Ta để cúng dường. Ta liền nhận lời mời và dẫn A Nan đi theo.

Nhà trưởng giả có bảy lớp cửa, mỗi cửa đều có người canh giữ. Theo thường pháp của Chư Phật quá khứ, vị lai và hiện tại là im lặng thọ thỉnh chứ không nhận lời thỉnh bằng cách khác.

Đệ tử xuất gia của ta đạo hạnh cũng như vậy. Khi ta đến cửa thì nghe bên trong trưởng giả Thi Lợi Quật trỗi âm nhạc để vui chơi nên quên hẳn là ta đã đến đứng bên ngoài một ngày một đêm rồi.

Phật dạy A Nan: Ông hãy đi khất thực nhé. Còn ta đứng ở đây. Lúc đó có mã tướng đi ngang qua chỗ Phật, Phật theo xin thức ăn.

Mã tướng nói: Tôi không có thức ăn. Chỉ có lúa mạch chín, tôi sẽ đem đến cho ông. Thế rồi Mã tướng lấy lúa mạch chín cúng dường Phật, Phật liền thọ thực.

Thấy vậy, Mã tướng cho là Phật ăn. Có vị Trời tên Tinh Luyện đem thức ăn đi, mọi người cho là Phật ăn. Thật ra Phật không ăn, chỉ vì độ người kia nên Phật hiện thọ thực và Ngài đứng nơi cửa chín mươi ngày như vậy. A Nan cũng đi khất thực chín mươi ngày. Như Lai dùng oai thần không cho Quốc Vương và Quần Thần biết Phật đang đứng nơi ấy.

Vì sao?

Vì sợ họ sanh ngã mạn, phỉ báng.

Nếu Phật không dùng oai thần thì người khác làm sao trông thấy được?

Khi ấy, trưởng giả Thi Lợi Quật có chút việc đi ra ngoài thành dạo chơi.

Thấy Phật đứng ngoài cửa, ông ta thưa: Ngài đến đây khi nào?

Phật nói với trưởng giả: Trước đây ông đã thỉnh ta, nên ta mới đến. Ông ở trong vui chơi thích thú. Ta đến đây đã chín mươi ngày rồi. Ta định quay về lại vườn Họa Am, nhưng được mã tướng cúng dường lúa chín của ngựa ăn.

Trưởng Giả Thi Lợi Quật rất xấu hổ, năm vóc gieo xuống đất, thưa: Cúi xin Thế Tôn hãy rủ lòng tha thứ và đừng giận con. Hãy cho phép con sám hối lỗi lầm.

Phật dạy trưởng giả: Duyên này đã có từ lâu, chứ chẳng phải mới đây đâu. Khi ấy, trưởng giả thỉnh Phật vào trong nhà cúng dường tứ sự. Phật giảng pháp làm cho ông đoạn sạch các trần cấu và đắc pháp nhãn tịnh.

Phật dạy: Vào thuở xưa, có một thời ta ở tại thành Tỳ Xá Ly.

Khi mới thành Phật chưa được bao lâu thì Lục sư ngoại đạo hưng thịnh. Ta có một ngàn hai trăm năm mươi người đệ tử. Một ngàn một trăm người đều đắc A La Hán với lục thông thấu triệt. Lúc đó có cô gái Chiên Giá Ma Na Thị, là đệ tử của A Xà La Xí Xá Khâm Bà La, thọ minh giáo của thầy. Mỗi buổi sáng cô ta đến chỗ Phật, bên ngoài hiện pháp thanh tín nữ nhưng bên trong học giáo của tà Sư.

Thường xuyên qua lại, cố muốn cho mọi người thấy và lấy cỏ nhét vào bụng, càng ngày càng làm cho lớn dần. Sau đó, cô ta lấy bồn gỗ cột vào bụng, giống như người phụ nữ sắp sanh con.

Khi ấy, tà Sư hỏi cô ta: Người của thai này là ai?

Cô ta thưa: Hàng ngày con đến chỗ Sa Môn Cù Đàm cho nên con có thai này.

Sư liền tức giận, nói: Dám lừa gạt đệ tử của ta à?

Đệ tử này sắp sanh lên Cõi Trời Phạm Thiên, vậy mà làm hủy nhục đệ tử ta đến nỗi như thế này! Nói rồi, tà Sư dẫn các đệ tử và cô gái ấy đến chỗ Phật.

Trong lúc Như Lai đang giảng pháp cho vô số Chúng Tăng thì Phạm Chí lớn tiếng nói rằng: Sa Môn Cù Đàm này đã phạm dâm dục, thật không phải là người đắc đạo mà tự xưng là đã đắc đạo. Những sự biến hóa đều là huyễn thuật, chẳng phải đạo chân thật.

Rồi chỉ vào cô gái, Phạm Chí nói tiếp: Mọi người có thấy không?

Vì ông ta yêu thương cô gái này của tôi nên cô ta phải mang thai. Nói xong, ngay lúc đó Thiên Đế Thích hóa làm một con chuột vàng, chui vào trong quần cô ta, cắn đứt dây làm bồn gỗ rơi xuống đất.

Thấy vậy, mọi người quở mắng: Bọn đồ đệ của ông dám đến hủy báng Thánh Nhân à?

Hãy rút ra khỏi nước ngay! Xưa có một thời ở nước Cẩm Tỳ Lê, Ta ngồi thiền định, hành đạo dưới một gốc cây, trải qua chín mươi ngày nhưng vẫn không dời đổi chỗ.

Khi đó, có Lục Sư tên Kim Na Kim Ly, có đệ tử nữ tên Tuân Đà Nan Đề nổi tâm ganh ghét và muốn làm chướng ngại công đức của Phật rồi tự khen ngợi đạo của thầy mình.

Cô ta nói: Tôi có thể làm cho mọi người không ai đến cúng dường Phật để cho danh tiếng của thầy mình lan tràn ra bên ngoài. 

Cô ta nghĩ ra mưu kế: hàng ngày đến chỗ Phật. Vào một ngày nọ, cô ta tự sát, đem chôn sau vườn của Tinh Xá.

Sau đó tà Sư đem tử thi ra nói: Phật giết người, làm cho tai tiếng hiềm chê lan ra ngoài, ai ai đều biết. Thuở xưa, hông trái của ta bị trúng gió độc nên sai Kỳ Vực đến trị.

Kỳ Vực nói: Cần phải có sữa bò, phân voi, Xá Lợi Sa Tất Bát Thi Lợi Sa, hồ thục, nấu làm thuốc trị khỏi ngay. Thuở xưa, ta ở trong một thôn nọ, du hành giáo hóa.

Ta bị cọc ngựa đâm vào chân, từ trên thủng xuống làm cho đau đớn vô cùng và sai Kỳ Vực đến trị. Một thuở nọ ta bị đau đầu giống như bị hai núi Tu Di ép lại làm cho đầu nhức, đau đớn không thể tả nổi.

Nay mặc dầu ta đã thành Phật, chấm dứt các lậu, bổn hạnh căn lành được chứa nhóm vốn không mất. Từ vô số kiếp, ta đã tu hành thanh tịnh, quả báo của hành nghiệp khó có thể lìa.

Thân Phật còn như vậy, huống chi La Hán, Bích Chi Phật, làm sao tránh khỏi quả báo của hành nghiệp?

Khi ấy, Thế Tôn nói kệ với Bồ Tát Tạo Hạnh:

Bốn thần túc tối thắng

Sống lâu vô số kiếp

Trời Đất đều bại hoại

Tu Di như tro bụi

Hành nghiệp đi bên thân

Không chỗ nào trốn khỏi

Ta thành Tối Chánh Giác

Ba cõi không ai bằng

Phải thọ chín quả báo

Nghiệp trước liên kết nhau

Ta có lực tam muội

Kim Cang không ngăn được

Không thể tránh nghiệp báo

Xả mà không thọ báo

Đời này ta chấm dứt

Không còn phân biệt nữa

Vĩnh biệt đường tử sanh

Không tạo nghiệp ấy nữa

Người quá tham năm dục

Buông lung không cẩn thận

Đời nay và đời sau

Thường đọa chỗ hữu ái

Niết Bàn không chấp trước

Thị hiện pháp hữu vi

Nếu không hiện giáo hóa

Chúng sanh khó độ được

Bát đẳng đạo vô vi

Đường đi của Hiền Thánh

Xa lìa các trói buộc

Không có pháp sanh diệt

Đạo là quán vô thường

Tư duy pháp bất tịnh

Nhất tâm không lay động

Thành tựu các tướng tốt

La Hán, Bích Chi Phật

Đền trả nào do ta

Bị hành nghiệp đeo đuổi

Đi đâu để tránh khỏi

Xá Lợi Phất trí huệ

Luôn hành công đức Phật

Bị bệnh phải diệt độ

Đây chứng minh rõ ràng

Mục Liên có thần túc

Từng bước vượt Tu Di

Phạm Chí cầm cây đánh

Xương nát như hạt cải

A La Hán Bà Kiệt

Chiến thắng Rồng Nan Đà

Khi sắp vào diệt độ

Tròng mắt rơi vô số

Tỳ Kheo Ni Kim Hoa

Thần đức khó thể lường

Hóa làm Vua Chuyển Luân

Thống lãnh bốn thiên hạ

Qua đời nhập vô vi

Bị kiếm xẻ toàn thân

Bích Chi tên Quang Minh

Đời không có Phật Pháp

Theo đời, tuổi thọ hết

Vào vạc dầu diệt độ

Hiện tại ta đang nói

Nghiệp báo những người ấy

Nếu nói về quá khứ

A tăng kỳ hạnh Phật

Kiếp này đến kiếp khác

Nghiệp báo không thể hết

Đương lai lại có Phật

Ở ngay trên tòa này

Cũng sẽ nói nghiệp báo

Giống như nay không khác

Bồ Tát Ma Ha Tát

Tinh tấn không giải đãi

Nên mau lìa nghiệp báo

Không cho chúng đi theo.

Nghe Phật nói kệ này, Bồ Tát Tạo Hạnh rợn tóc gáy, nhàm chán sanh tử luân hồi trong năm đường và tất cả đều phát tâm vô thượng, trụ vào địa bất thối chuyển.

***