Kinh Đại thừa

Phật Thuyết Kinh Chánh Pháp Hoa

PHẬT THUYẾT

KINH CHÁNH PHÁP HOA

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư

Trúc Pháp Hộ, Đời Tây Tấn
 

PHẨM MƯỜI BỐN

BỒ TÁT TỪ ĐẤT VỌT LÊN
 

Khi ấy, ở Thế Giới khác, có tám hằng hà sa Bồ Tát Đại Sĩ phục sức kỳ lạ, đi đến chỗ Phật, cúi đầu sát đất, quỳ thẳng, chắp tay bạch với Thế Tôn: Bọn thô lậu chúng con vội vàng đến Thế Giới Kham Nhẫn này muốn nghe Kinh này, thọ trì, phúng tụng, biên chép, tinh tấn cúng dường, phụng trì như pháp.

Cúi xin Đại Thánh rủ lòng thương xót chúng con, sau khi Như Lai diệt độ, chúng con sẽ đem Kinh Chánh Pháp Hoa này truyền bá khắp nơi.

Đức Thế Tôn bảo: Thôi đi, thiện nam! Các ngươi không nên phát khởi ý nghĩ đó. Nay đây, ở Thế Giới Kham nhẫn này tự có tám hằng hà sa Đại Sĩ và mỗi Đại Sĩ đều có Bồ Tát Đại Sĩ quyến thuộc nhiều đến sáu mươi ức hằng hà sa. Sau này vào thời mạt thế, họ đều sẽ thọ trì, tuyên nói rộng rãi Kinh này.

Khi ấy, tại Thế Giới của Phật này, ở khắp nơi, vô số trăm ngàn ức chúng Bồ Tát tự nhiên vân tập, dung mạo đẹp đẽ khác thường, sắc thân vàng rực ba mươi hai tướng trang nghiêm thân thể, ở cõi dưới nhiếp hộ địa giới và nhân dân. Đạo hạnh đều nương nhờ vào Thế Giới Kham nhẫn này, nên nghe tiếng Phật xiển dương Kinh Pháp Hoa, từ cõi dưới vụt hiện lên.

Mỗi vị Bồ Tát đều có sáu mươi ức hằng hà sa Bồ Tát tùy tùng, cùng một tâm niệm, một việc làm không sai khác. Hoặc có vị có nửa phần hằng hà sa gồm trăm ngàn Bồ Tát đến, hoặc bốn mươi phần hằng hà sa, hoặc năm mươi phần hằng hà sa, hoặc trăm phần hằng hà sa, hoặc năm trăm phần hằng hà sa, hoặc ngàn phần hằng hà sa, hoặc trăm ngàn phần hằng hà sa, hoặc ức trăm ngàn phần hằng hà sa Bồ Tát đều là bạn bè cùng đến.

Hoặc lại có vô số ức trăm ngàn Bồ Tát quyến thuộc đến, hoặc có hai trăm ngàn người tu hành đạo Bồ Tát, hoặc có trăm ngàn vị đều có quyến thuộc, hoặc có ngàn quyến thuộc, hoặc năm trăm quyến thuộc, hoặc bốn trăm quyến thuộc, hoặc ba trăm quyến thuộc, hoặc hai trăm quyến thuộc, hoặc một trăm quyến thuộc, hoặc năm mươi quyến thuộc, hoặc bốn mươi quyến thuộc.

Hoặc ba mươi quyến thuộc, hoặc hai mươi quyến thuộc, hoặc mười quyến thuộc, hoặc năm quyến thuộc, hoặc bốn quyến thuộc, hoặc ba quyến thuộc, hoặc hai quyến thuộc, hoặc một quyến thuộc, hoặc đi đến một mình, số lượng nhiều không kể xiết, khó thí dụ được, từ đất hiện lên, hoặc từ trên xuống, hoặc bốn phương lại, tất cả đến Thế Giới Kham nhẫn này, trụ giữa hư không.

Chúng Bồ Tát thấy Thế Tôn đã diệt độ là Đa Bảo và Đức Đại Thánh Năng Nhân cùng ngồi trên Tòa Sư Tử, dưới cây bảy báu, liền cúi đầu đảnh lễ hai Đấng Như Lai Chí Chân Đẳng Chánh Giác, đi quanh bên phải ba vòng, lui đứng một bên.

Có các Bồ Tát dùng biết bao phẩm vật tốt đẹp kỳ lạ cúng dường, khen ngợi hai Đức Thế Tôn, xưng dương Chư Phật từ vô thủy đến nay. Giả sử đầy đủ cả năm mươi trung kiếp cũng không thể nói hết sự tu hành cần khổ của Đức Phật Thích Ca, các Đức Phật khác cũng như vậy. Bốn bộ chúng trong Pháp Hội không nói gì khác nên cũng im lặng.

Lúc bấy giờ Đức Thế Tôn liền hiện thần túc như sắc tượng, khiến bốn bộ chúng đều được nhìn thấy. Lại khiến nhớ biết Thế Giới Kham nhẫn này. Các vị Bồ Tát ở trên hư không, mỗi vị đều nhiếp hộ trăm ngàn cõi Phật. Các chúng Bồ Tát đều đầy khắp trăm ngàn cõi Phật.

Lại nữa trong đại chúng ấy có bốn vị Bồ Tát được coi là thượng thủ.

Tên của họ là: Bồ Tát Chủng Chủng Hạnh, Bồ Tát Vô Lượng Hạnh, Bồ Tát Thanh Tịnh Hạnh, Bồ Tát Kiến Lập Hạnh.

Đối với vô lượng Bồ Tát số nhiều như vi trần vân tập tại đại hội này, các ngài là trên hết.

Khi ấy, bốn vị Đại Sĩ Bồ Tát cùng với đại chúng nhiều không thể nghĩ bàn, cùng loạt đứng yên trước Đức Thế Tôn, chắp tay thưa: Đại Thánh Thế Tôn!

Thánh thể khỏe mạnh chăng?

Dứt hết các bệnh chăng?

Sở hành an lạc chăng?

Chúng sinh đều tuân hành tốt Giới luật chăng?

Ở trong sự thoải mái, không phiền bực chăng?

Muôn loài không bị rơi vào hầm hố nguy hiểm chăng?

Khi ấy bốn vị Đại Sĩ Bồ Tát dùng kệ khen ngợi:

Thế hùng chiếu ánh sáng

Sở hành an ổn chăng?

Cứu thoát người hiện tại

Các hành không hoạn chăng?

Chúng sinh gây nhân lành

Quyết hưởng quả thanh tịnh

Không còn sinh mệt mỏi

Vâng thọ mệnh Thế Tôn.

Bấy giờ Đức Thế Tôn bảo đại chúng Bồ Tát trong hội: Các thiện nam! Sở hành của Phật an ổn, không tật bệnh, không hoạn nạn, mọi người đều tuân theo giới luật, khéo học đạo giáo, không dám chán nản, muốn được nghiêm tịnh.

Vì sao?

Vì chúng sinh này vào thuở xa xưa giác ngộ như nhau, việc làm của họ là việc Thanh Văn, tin ưa pháp của ta, nhập vào Phật tuệ.

Lại nữa, họ đều là người học đạo ba thừa, trụ Thanh Văn thừa, ta đều giáo hóa đưa vào trí tuệ lớn của Phật.

Khi ấy các Bồ Tát hoan hỷ nói bài tụng:

Hay thay, Đức Thế Tôn

Chúng con đều khuyến trợ

Mới khiến một chúng sinh

Hành tốt luật vi diệu

Muốn được nghe Đại Thánh

Dạy con điều thâm yếu

Nghe rồi hoan hỷ tin

Để vào pháp cúng dường.

Bấy giờ Đức Thế Tôn khen ngợi các Bồ Tát trong hội: Hay thay, hay thay! Các thiện nam, đúng như các ông nói. Điều Như Lai dạy đều tùy theo quyền nghi, không trái tôn chỉ.

Khi ấy Bồ Tát Di Lặc và tám ức hằng sa Bồ Tát cùng cất tiếng khen, tụng:

Từ xưa đến nay

Chưa từng nghe thấy

Điều mới có này

Chúng Đại Bồ Tát

Từ đất vọt lên

Trụ trước Thế Tôn

Cung phụng nương tựa

Số Bồ Tát kia.

Từ đâu mà đến?

Di Lặc biết tâm niệm của tám ức hằng sa Bồ Tát, liền chắp tay dùng bài tụng hỏi Phật rằng:

Chưa từng thấy Bồ Tát

Vô số ức trăm ngàn

Dù tính đến ức năm

Không thể hết số lượng

Đến chỗ Lưỡng Túc Tôn

Vì sao nhiều như thế?

Từ đâu đến nơi đây?

Thần thông, thân cao lớn

Tất cả chí kiên cường

Là Đại Thánh dũng mãnh

Đoan chính đáng kính mộ

Nay từ đâu đến đây?

Thế Tôn thấy tất cả

Chư Bồ Tát trí tuệ

Cùng quyến thuộc vô số

Ví như cát Sông Hằng

Số ấy hơn cát sông

Đủ Phật pháp giáo hóa

Bồ Tát và quyến thuộc

Đều đạt đạo Chánh Giác

Hạng tinh anh như vậy

Vân tập lễ Đại Thánh

Đầy đủ cả sáu mươi

Trăm ngàn hằng hà sa

Số này còn hơn nữa

Quyến thuộc vô số kể

Năm trăm hằng hà sa

Hoặc bốn, hoặc ba trăm

Hoặc hai trăm hằng sa

Số đông cũng như thế

Số kia so số này

Hơn năm hoặc mười lần

Tất cả các quyến thuộc

Đệ tử bậc Đại Thánh

Chúng đó từ đâu tới?

Đi đến chỗ Đạo Sư

Hoặc bốn, hoặc ba, hai

Hoặc một hằng hà sa

Tất cả đều đi đến

Bạn lữ đều khéo học

Số nhiều không kể xiết

Trừ số ở trên không

Trong trăm ngàn ức kiếp

Không thể nhóm tụ hết

Nửa phần hằng hà sa

Ba, hai mươi hoặc mười

Đầy đủ chúng lập hạnh

Chúng Bồ Tát minh triết

Đều trụ ở trên không

Số hạn không thể lường

Hiện rõ không ngăn cách

Ức kiếp hành thanh tịnh

Và vô lương bộ khác

Cùng vô số quyến thuộc

Ức ức lại hơn ức

Hoặc có bộ nửa ức

Hoặc hai mươi, hoặc mười

Hoặc năm, bốn, ba, hai

Các vị cùng quyến thuộc

Không thể tính toán hết

Ai nấy tự tu hành

Tịch tĩnh ưa mến đạo

Lặng lẽ như hư không

Một mình đến cũng nhiều

Dù trải hằng sa kiếp

Không ai tính đếm được

Ở tinh xá, tịnh thất

Từ khắp phương đi đến

Tất cả Thiên, Thần Thánh

Đều vì Thế Tôn đến

Chư Bồ Tát dũng mãnh

Từ đâu bỗng đến đây?

Ai vì họ thuyết Kinh?

Ai kiến lập Phật Đạo?

Hiển bày giáo nghĩa gì?

Kiến lập hạnh Phật gì?

Tế hạnh đều đáng kính

Từ khắp bốn phương lại

Nhờ vào thiên nhãn thông

Đại tuệ bỗng nhiên hiện

Ở Thế Giới trống không

Năng nhân khiến đầy đủ

Các Bồ Tát nhân hiền

Chư vị tự nhiên đến

Từ khi sinh đến này

Chưa thấy việc như thế

Xin nói quốc độ họ

Đại Thánh nêu hết tên

Từ mười phương đến đây

Đều sẵn mười tám pháp

Con chưa từng được thấy

Các Bồ Tát như thế

Con là đệ tử đầu

Chưa nghe thấy điều này

Nay đây bao nhiêu chúng

Xin Năng Nhân nói rõ

Các Bồ Tát vô số

Trăm ngàn ức khó lường

Các ngàn ức vô lượng

Nguồn gốc ở nơi đâu?

Các Bồ Tát dũng mãnh

Ý chí chẳng thể lường

Các hạnh như thế đó

Xin Đại Hùng nói cho.

Bấy giờ ở các Thế Giới phương khác, vô số trăm ngàn ức các Đức Như Lai Chí Chân Đẳng Chánh Giác từ khắp mười phương đến chỗ Đức Phật Năng Nhân khuyến khích thuyết pháp. Các Ngài đều ngồi trên Tòa Sư Tử, dưới cây bảy báu.

Các vị thị giả của chư Như Lai ấy thấy vô lượng Bồ Tát hàng hàng lớp lớp biến hóa ở trong đại hội, từ đất vọt lên, đều đứng lên hỏi Đức Phật của mình: Chư Bồ Tát Đại Sĩ này từ đâu đến đây mà nhiều vô lượng vô biên như vậy?

Khi ấy các Đức Phật kia đều bảo thị giả: Thiện nam! Hãy đợi trong chốc lát có Bồ Tát tên là Di Lặc đã được Đức Như Lai Năng Nhân thọ ký sẽ đạt đạo vô thượng chánh chân thành bậc Tối Chánh Giác, tự hỏi Năng Nhân điều kỳ lạ ấy rồi, Đức Phật sẽ phân biệt rành rẽ ý nghĩa quy hướng.

Tất cả hãy yên lặng, nhất tâm lắng nghe.

Bấy giờ Đức Phật bảo Đại Sĩ Di Lặc: Hay thay, A Dật! Điều mà ông hỏi vi diệu vô cùng, sâu xa khó lường. Hãy lắng nghe, hãy lắng nghe, ta sắp nói đây!

Tất cả Bồ Tát và chư vị trong Pháp Hội này đều có năng lực mạnh mẽ vững chắc đối với tâm bồ đề, sẽ thấu đạt tuệ kiến vô cùng sâu xa của Như Lai. Chư Đại Thánh ấy kiến lập cảnh giới vô lượng, thiền định, trí tuệ tự tại theo sở thích, không thể nào nêu ra hết để mà phân tích diễn nói, phương tiện giáo hóa cũng không hạn lượng.

Khi ấy Phật nói bài tụng:

Các thiện nam Tử

Lắng nghe Phật Đạo

Nay ta sắp nói

Trí tuệ an lạc

Nếu người thấu rõ

Lấy làm thích thú

Trí tuệ Như Lai

Không thể nghĩ bàn

Đều phải vững ý

Giữ tâm kiên cố

Kiên lập ý chí

Nhất tâm bình đẳng

Đại Thánh khó gặp

Thương xót thế gian

Nay hãy nghe thọ

Pháp chưa từng có

Phật sẽ kiến lập

Tất cả các ông

Thảy đều không được

Sinh tâm hồ nghi

Lời Đạo Sư dạy

Không có gì khác

Trí tuệ bình đẳng

An ổn không riêng

An trú trị liệu

Pháp rất sâu xa

Tâm chẳng suy được

Không thể hạn 1ượng

Nay sẽ giảng nói

Nhân duyên vô cùng

Tất cả đều nghe

Biết chỗ hướng đến.

Thế Tôn nói tụng rồi, bảo Ngài Di Lặc: Này A Dật! Ta nói cho tất cả biết vô lượng chúng Đại Sĩ Bồ Tát không thể nghĩ bàn, từ dưới đất vọt lên mà trước chưa thấy có mặt ở Thế Giới kham nhẫn này là do ta, khi mới đạt đạo quả vô thượng chánh chân, thành Bậc Tối Chánh Giác, đã khuyến khích họ an trụ địa vị không thoái chuyển, khiến họ thành đạo lớn, truyền trao, giáo hóa an lập.

Này thiện nam! Chúng Bồ Tát Đại Sĩ ấy ở phương Dưới và ở trong cõi đó, có sự cứu hộ, phúng tụng, tán dương Kinh Điển, tư duy thiền định, tinh chuyên quán sát chỗ hướng về, hân hoan vui vẻ, ưa hạnh vô vi.

Các thiện nam! Tánh khí họ điềm đạm, không phân xa gần. Ở Cõi Trời và người đời thường chuyên tu tập, chuyển pháp luân vô vi khó nghĩ bàn, ưa thần thông thâm sâu, lấy pháp lạc làm niềm vui, chí nguyện tinh tấn, cầu trí tuệ Phật.

Khi ấy Đức Thế Tôn nói tụng:

Nay đây vô số

Các chúng Bồ Tát

Chẳng thể nghĩ bàn

Không thể hạn lượng

Tạo hạnh vô số

Không thể tính đếm

Phát triển thần túc

Rộng mở trí tuệ

Ta đều khuyến dụ

Ở đạo Đại Thánh

Nay tất cả Phật

Đều thọ ký cho

Các Bồ Tát này

Là đệ tử Phật

Đều trụ nơi đây

Quốc độ của ta

Xả bỏ xa lìa

Các chỗ ở trước

Ở khắp mọi nơi

Vắng lặng giải thoát

Các Phật Tử này

Thực hành vô vi

Tinh tấn tu học

Theo đạo cao cả

Chư Thánh triết này

Ở tại phương Dưới

Nay đến nơi đây

Giữ gìn cõi nước

Ngày đêm tinh tấn

Không phóng túng, mạn

Tích lũy đức hạnh

Phân biệt Phật Đạo

Luôn siêng tu hành

Kiến lập tuệ lực

Thảy đều vững chắc

Không đo lường được

Ý chí dũng mãnh

Tư duy Kinh Pháp

Đều là con ta

Đã đạt thanh tịnh

Khi ta mới thành

Đạo quả giác ngộ

Hoặc ở trong thành

Cũng như tại rừng

Cũng đều diễn giảng

Pháp luân vô thượng

Khuyên họ lập chí

Phật đạo tôn quý

Điều Phật nói đây

Chí thành vô lậu

Nghe Phật khen ngợi

Đều nên tín thọ

Khai hóa phát khởi

Các tinh hoa này

Từ lâu đến nay

Kiến lập chánh đạo.

Bấy giờ Đại Sĩ Di Lặc nghe Phật nói về số trăm ngàn ức chúng Đại Bồ Tát không thể tính biết ấy, tâm sinh ngạc nhiên, quái lạ chưa từng có.

Liền bạch Thế Tôn: Bạch Thế Tôn! Khi Thế Tôn còn là Thái Tử tại cung vua dòng họ Thích ở Ca Duy La Vệ, vứt bỏ ngôi báu và thú vui thể nữ để xuất gia.

Ngồi dưới cội cây tại Đạo Tràng, chứng đắc đạo vô thượng chánh chân, thành Bậc Tối Chánh Giác, từ đó đến nay không lâu, mới bốn mươi năm, nhưng tại sao số vị được giáo hóa và độ thoát lại vô lượng?

Lại mở mang cảnh giới Chư Phật, khuyến hóa quá nhiều, thiết lập quyền tuệ không thể nghĩ bàn. Chúng Đại Bồ Tát trong Pháp Hội hôm nay đều do Như Lai khai dẫn, tầng tầng lớp lớp chúng nhiều vô lượng tu phạm hạnh đã lâu, trồng gốc phước đức, cúng dường vô số trăm ngàn Chư Phật.

Giả sử muốn tính đếm sự thành tựu đó phải trải qua vô số kiếp.

Di 1ặc lại bạch tiếp: Con muốn nêu một thí dụ nhỏ: Ví như có một thanh niên tuổi hai mươi lăm, đầu tóc đen mướt, dung mạo tươi trẻ, trang phục đẹp đẽ, đàng hoàng sạch sẽ, lòng luôn lo lắng, thấy người trăm tuổi tự cho mình là cha, bảo rằng: thiện nam, hãy đến đây! Ngươi là con của ta. Người trăm tuổi kia cũng cho người hai mươi lăm tuổi là cha của mình.

Người cha xem biết tự miệng nói là con của ta. Đức Thế Tôn cũng vậy, người thế tục không tin điều ấy mà làm cho họ tin. Phật cũng như thế, thành Phật chưa lâu mà nay có bao nhiêu trăm ngàn ức số Bồ Tát từng tu phạm hạnh, từ lâu xa đã nương theo đạo tuệ, giáo hóa vô lượng chúng.

Hiện tại thấu suốt thiền định, kiến lập phương tiện, thành đại thần thông, thông minh trí tuệ, an trụ Phật địa, tu tập Phật tuệ, kiến lập Phật lực, ở đời ít có. Xưa kia Thế Tôn cũng lại giáo hóa các hàng như thế, dẫn dắt kiến lập Bồ Tát địa, sẽ thành đạo vô thượng chánh chân, đạt quả Chánh Giác, hành mọi phương tiện, việc làm đã xong.

Nay con ghi nhận, tin tưởng là đúng sự thật, tìm hiểu thấu suốt đã qua sự phán đoán, phân tích về ý nghĩa này. Nhưng kính bạch Như Lai, Bồ Tát mới học lòng còn do dự, không biết rõ điều đó nên sau khi Như Lai diệt độ, nghe Kinh Điển này nhất định không tin.

Và vì có sự do dự nên không tuân theo pháp này, cũng không ưa thích, sẽ gặt hái tội báo.

Lành thay, Thế Tôn! Cúi xin nói rõ điều này cho những người có sự hồ nghi về Kinh Điển này, để ở tương lai vào thời mạt pháp, những vị học đại thừa giả sử nghe Kinh này khiến họ không ngờ vực.

Khi ấy Đại Sĩ Di Lặc ở trước Thế Tôn nói tụng khen ngợi:

Ví như có người

Hiện sinh con già

Năng Nhân chí thánh

Sinh vào vương cung

Vứt bỏ ngôi vua

Mà được Phật đạo

Vừa làm Đạo Sư

Đồ chúng ít ỏi

Chư vị nơi đây

Là bậc không thoái

Đã vô số kiếp

Cứu độ chúng sinh

Sức lực thần túc

An trú bất động

Tu học trí tuệ

Thảy đều thâm nhập

Nay đến nơi đây

Khai thông tại chỗ

Như sen trong nước

Toàn không nhiễm trước

Oai thần tột bực

Chí vượt thế gian

Tất cả chắp tay

Nghiêm chỉnh đứng yên

Các chúng Bồ Tát

Hình dáng như vậy

Là như thế nào

Ai tin việc ấy?

Cúi xin Đại Thánh

Xót thương chỉ bày

Phân biệt rành rẽ

Ý nghĩa chân thật.

Ví như có người

Đang lúc tráng niên

Tuổi hãy còn nhỏ

Tóc đẹp và đen

Tuổi của người ấy

Mới hai mươi lăm

Mà có thể sinh

Người già trăm tuổi,

Dưỡng nuôi, tắm rửa

Tùy thời ăn mặc

Cho là con ta

Cưng quý hết mực

Tất cả thế gian

Không có ai tin

Tuổi con đang trẻ

Sinh con lớn tuổi.

Thế Tôn cũng vậy

Nếu con không lầm

Vô số Bồ Tát

Tụ hội nơi đây

Dũng mãnh, trí tuệ

Không gì sợ sệt

Vô số ức kiếp

Sở học vững chắc

Ý chí minh triết

Thông đạt mục đích

Oai thần cao vợi

Hiện tướng đẹp đẽ

Tâm ý dũng mãnh

Hiểu rõ pháp luật

Là Thế Hùng Sư

Người thấy thăm hỏi

Nên ẩn núi cao

Tịnh tu giải thoát

Như cõi hư không

Không gì vướng mắc

Thiền định tinh tấn

Là bậc an trú

Tâm chí mong cầu

Đạt thành Phật Đạo

Nhưng mà người nào

Sẽ tin lời này

Nếu Đấng Đạo Sư

Sau khi diệt độ

Con đối điều này

Không còn hồ nghi

Hiện diện trước Phật

Bồ Tát được nghe

Ngay ở nơi này

Sơ học hoang mang

Để không Bồ Tát

Đọa vào ác đạo

Khuyên bảo thế nào

Hóa độ bọn họ

Cúi xin Thế Tôn

Giảng giải rành mạch.

***