Kinh Đại thừa

Phật Thuyết Kinh đại Bảo Tích - Pháp Hội Thứ Mười Năm - Pháp Hội Văn Thù Sư Lợi Thọ Ký

PHẬT THUYẾT

KINH ĐẠI BẢO TÍCH

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư

Nan Liên Đề Gia Xá, Đời Cao Tế
 

PHÁP HỘI THỨ MƯỜI NĂM

PHÁP HỘI

VĂN THÙ SƯ LỢI THỌ KÝ
 

PHẦN BỐN
 

Vua Phổ Phúc nghe Phật nói vui mừng hớn hở được chưa từng có, liền ở trước đại chúng Đại Sư tử hống mà nói kệ rằng:

Nay đối trước đại chúng

Phát tâm đại bồ đề

Vì mỗi mỗi chúng sanh

Thệ tận vị lai tế

Thọ vô lượng sanh tử

Mà làm lợi ích lớn

Tu đủ hạnh Bồ Tát

Cứu các chúng sanh khổ

Từ nay nếu trái thệ

Phát khởi tâm tham dục

Bỏn xẻn ganh oán hờn

Là dối Phật mười phương

Tôi từ ngày hôm nay

Nhẫn đến thành bồ đề

Thường phải học Chư Phật

Tu hành các phạm hạnh

Tùy thuận giới thanh tịnh

Xa rời các lỗi lầm

Tôi ở nơi bồ đề

Cũng chẳng nguyện mau chứng

Sẽ tận vị lai tế

Rộng lợi ích chúng sanh

Nghiêm tịnh các Phật Độ

Vô lượng bất tư nghị

Sẽ khiến danh hiệu tôi

Nghe khắp mười phương cõi

Nay tôi tự thọ ký

Quyết định sẽ thành Phật

Chí nguyện thắng thanh tịnh

Nơi đây vốn không nghi

Tôi sẽ sạch ba nghiệp

Chẳng cho sanh các ác

Tôi dùng chân thật này

Thành Phật Lưỡng Túc Tôn

Nếu tâm tôi chân thật

Đất sẽ động sáu cách

Nếu lời tôi thành thiệt

Không có chút hư vọng

Sẽ khiến trong hư không

Âm nhạc tự nhiên trổi

Nếu tôi không siểm khúc

Cũng không tâm oán hận

Do tâm chân thật ấy

Sẽ mưa hoa mạn đà.

Lúc Vua Phổ Phúc nói kệ rồi, tâm Vua chân thật nên mười phương các ức Thế Giới chấn động sáu cách, trên không âm nhạc tự nhiên hòa tấu và mưa hoa Mạn Đà La.

Hai mươi ức người tùy tùng nhà Vua đều rất vui mừng mà tự bảo rằng chúng tôi sẽ được vô thượng bồ đề, rồi bắt trước nhà Vua mà phát bồ đề tâm.

Đức Phật bảo đại chúng: Vua Phổ Phúc thuở xưa ấy đâu phải ai khác, chính là Văn Thù Sư Lợi ngày nay vậy. Ông ấy thuở quá khứ bảy mươi vạn a tăng kỳ hằng sa kiếp tối sơ phát tâm bồ đề, kế đó quá sáu mươi bốn hằng sa kiếp được vô sanh pháp nhẫn hay đầy đủ Bồ Tát Thập Địa và thập trí lực Như Lai, các pháp ở Phật Địa thảy đều viên mãn, mà ông ấy chưa từng khởi tâm, nghĩ rằng tôi sẽ thành Phật.

Này Chư thiện nam tử! Thuở ấy, hai mươi ức người tùy tùng nhà Vua đồng phát bồ đề tâm ấy, đều do Văn Thù Sư Lợi khuyên dạy cho vào Sáu Ba La Mật bố thí, trì giới, nhẫn nhục, tinh tấn, thiền định và trí huệ, nay tất cả đều đã chứng vô thượng bồ đề chuyển Đại pháp luân, xong Phật Sự, nhập Niết Bàn.

Văn Thù Sư Lợi đều cúng dường Chư Phật ấy và hộ trì chánh pháp của Chư Phật ấy. Chỉ còn có một Đức Phật hiện tại là Địa Trì Sơn Như Lai ở Thế Giới tên Địa Trì tại Hạ phương cách đây bốn mươi hằng sa Phật Độ, cũng có vô số chúng sanh Thanh Văn và Bồ Tát.

Lúc Đức Phật nói nhân duyên đời trước của Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát, trong đại chúng có bảy ngàn người phát tâm vô thượng bồ đề.

Sư Tử Dũng Mãnh Lôi Âm Bồ Tát bạch Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát: Thưa Ngài! Ngài đã đầy đủ Thập Địa và Như Lai thập lực đầy đủ tất cả Phật Pháp, cớ sao chẳng thành vô thượng bồ đề?

Văn Thù Sư Lợi nói: Thưa Ngài! Không có đã viên mãn tất cả Phật Pháp rồi lại còn chứng bồ đề.

Tại sao?

Vì đã viên mãn thì chẳng nên lại chứng.

Thưa Ngài Văn Thù Sư Lợi! Thế nào viên mãn tất cả Phật Pháp?

Thưa Ngài Sư Tử Dũng Mãnh! Phật Pháp viên mãn như chân như viên mãn. Chân như viên mãn như hư không viên mãn. Phật Pháp chân như và hư không như vậy cũng không có hai.

Như Ngài hỏi rằng thế nào viên mãn tất cả Phật Pháp?

Như sắc viên mãn, như thọ tưởng hành thức viên mãn, Phật Pháp viên mãn cũng như vậy.

Thưa Ngài Văn Thù Sư Lợi! Thế nào là sắc v. v... viên mãn?

Thưa Ngài Sư Tử Dũng Mãnh! Sắc được Ngài thấy, là thường hay vô thường?

Thưa Ngài Văn Thù Sư Lợi! Đều chẳng phải cả.

Thưa Ngài Sư Tử Dũng Mãnh! Nếu pháp đã chẳng phải thường chẳng phải vô thường chẳng phải vô thường, nó có tăng giảm chăng?

Thưa Ngài Văn Thù Sư Lợi! Chẳng tăng giảm.

Thưa Ngài Sư Tử Dũng Mãnh! Nếu pháp chẳng tăng giảm thì gọi là viên mãn.

Thế nào là viên mãn?

Nếu ở nơi các pháp chẳng biết rõ được thì sanh phân biệt, nếu biết rõ được thì không phân biệt. Nếu không phân biệt thì không tăng giảm. Nếu không tăng giảm thì là bình đẳng. Nếu thấy sắc bình đẳng tức là sắc viên mãn. Thọ tưởng hành thức và tất cả pháp viên mãn cũng như vậy.

Thưa Ngài Văn Thù Sư Lợi! Từ lúc Ngài được pháp nhẫn đến nay không một tâm niệm nguyện thành Chánh Giác, nay sao lại khuyên người xu hướng bồ đề?

Thưa Ngài Sư Tử Dũng Mãnh! Tôi thiệt chẳng hề khuyên một chúng sanh xu hướng bồ đề.

Tại sao?

Vì chúng sanh vô sở hữu vậy. Vì chúng sanh tánh tự ly vậy. Nếu chúng sanh là có thì khiến họ xu hướng bồ đề. Chúng sanh đã bất khả đắc nên không có được khuyên.

Tại sao?

Vì là bình đẳng vô phân biệt vậy. Chẳng phải đem bình đẳng cầu bình đẳng, cũng không có khởi.

Vì thế nên thường nói rằng phải quan sát các hành: Tới không từ đâu, đi không đến đâu, đây gọi là bình đẳng, là tánh không. Ở trong tánh không, chẳng có sở cầu.

Thưa Ngài Sư Tử Dũng Mãnh! Như lời Ngài hỏi tôi rằng từ lúc đắc nhẫn đến nay không có một niệm tâm sẽ được bồ đề!

Thưa Ngài! Ngài có thấy tâm ấy chăng, mà dùng tâm ấy được bồ đề chăng?

Thưa Ngài Văn Thù Sư Lợi! Không.

Tại sao?

Vì tâm chẳng phải sắc nên chẳng thấy được. Bồ đề cũng vậy chỉ là danh tướng thôi. Hoặc tâm danh hay bồ đề danh đều vô sở hữu cả.

Thưa Ngài Sư Tử Dũng Mãnh! Như lời Ngài nói tôi chẳng sanh một niệm tâm được bồ đề, đó là mật ýmà nói.

Tại sao?

Vì tâm bổn lai không có sanh nên là vô sanh.

Đã vô sanh thì gì được gì chứng?

Thưa Ngài Văn Thù Sư Lợi! Sao gọi là bình đẳng chứng nhập?

Thưa Ngài Sư Tử Dũng Mãnh! Ở trong các pháp mà không buộc dính thì gọi là bình đẳng chứng. Nói chứng nhập là trí vi tế ấy chẳng sanh diệt không khác với chân hư không phân biệt, đây gọi là chứng nhập.

Nếu là người chánh kiến tu hành thì trong bình đẳng không có một pháp để được, rời lìa các thứ tánh, cũng chẳng dính mắc nơi một, đây gọi là chứng nhập.

Nếu dùng thân chứng các pháp vô tướng, biết rõ tướng ấy là vô tướng, mà đối với thân tâm cũng chẳng chấp trước, đây gọi là viên mãn chứng nhập.

Thưa Ngài Văn Thù Sư Lợi! Thế nào gọi là được?

Thưa Ngài Sư Tử Dũng Mãnh! Do ngôn thuyết thế gian mà gọi là được. Chỗ được của Chư Thánh chẳng phải ngôn ngữ nói được.

Tại sao?

Vì pháp không y chỉ rời lìa ngôn thuyết ấy.

Lại nữa, thưa Ngài Sư Tử Dũng Mãnh! Lấy không được làm được, cũng chẳng phải được chẳng phải chẳng được gọi đó là được.

Sư Tử Dũng Mãnh Lôi Âm Bồ Tát bạch Đức Phật: Bạch Đức Thế Tôn! Xin nói Phật Độ của Văn Thù Sư Lợi được.

Đức Phật bảo Ngài Sư Tử Dũng Mãnh hỏi nơi Ngài Văn Thù Sư Lợi.

Sử Tử Dũng Mãnh Bồ Tát bạch Ngài Văn Thù Sư Lợi rằng: Thưa Ngài! Ngài sẽ được Phật Độ công đức trang nghiêm nào?

Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát nói: Thưa Ngài Sư Tử Dũng Mãnh! Nếu tôi cầu bồ đề, Ngài có thể hỏi Phật Độ sẽ được.

Thưa Ngài Văn Thù Sư Lợi! Ngài há lại chẳng cầu bồ đề ư?

Thưa Ngài Sư Tử Dũng Mãnh! Tôi chẳng cầu.

Tại sao?

Vì nếu có chỗ cầu thì có nhiễm trước, nếu có nhiễm trước thì có tham ái, nếu có chỗ ái thì có chỗ sanh, nếu có sanh thì có ái, nếu có ái thì trọn chẳng xuất ly. Vì thế nên tôi chẳng cầu bồ đề.

Tại sao?

Vì bồ đề bất khả đắc vậy. Do vì bất khả đắc nên chẳng cầu. Nhưng Ngài hỏi tôi Phật Độ nào tôi sẽ được. Tôi không thể nói.

Tại sao?

Vì đối với Đức Như Lai nhất thiết trí mà tự nói Phật Độ công đức trang nghiêm của mình, thì thành ra Bồ Tát tự khen công đức của mình.

Đức Phật nói: Này Văn Thù Sư Lợi! Ông có thể tự nói dùng những nguyện gì trang nghiêm Phật Độ. Khiến Chư Bồ Tát nghe rồi quyết định thành mãn nguyện ấy.

Bấy giờ Ngài Văn Thù Sư Lợi tuân lời Phật, liền đứng dậy trịch y vai hữu, gối hữu chấm đất chắp tay bạch Đức Phật rằng: Bạch Thế Tôn! Nay tôi thừa thần lực Phật sẽ tuyên nói, những ai muốn cầu đại bồ đề đều nên lắng nghe. Nếu nghe điều nguyện ấy phải như thiệt tu học cho được viên mãn. Lúc Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát gối hữu chấm đất, mười phương đều có hằng sa Phật Độ chấn động sáu cách.

Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát bạch Đức Phật: Bạch Thế Tôn! Tôi từ thuở xa xưa trăm ngàn ức na do tha A tăng kỳ kiếp đến nay phát khởi nguyện như vậy: Tôi dùng Thiên nhãn vô ngại thấy trong vô lượng vô biên Phật Độ có tất cả Chư Phật Như Lai, nếu chẳng phải là do tôi khuyên phát tâm quyết định bồ đề và giáo hóa khiến tu Sáu Ba La Mật cho đến thành vô thượng bồ đề, thì ở nơi bồ đề tôi trọn chẳng nên chứng. Mà tôi quyết phải viên mãn sở nguyện này, rồi sau sẽ chứng vô thượng bồ đề.

Chư Bồ Tát đều nghĩ rằng: Ngài Văn Thù Sư Lợi dùng Thiên nhãn vô ngại thấy bao nhiêu như Lai?

Đức Phật biết tâm niệm ấy mới bảo Ngài Sư Tử Dũng Mãnh Bồ Tát rằng: Này thiện nam tử! Ví như đem cả Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới này nghiền nát thành vi trần, có thể dùng toán số biết là bao nhiêu chăng?

Bạch Đức Thế Tôn! Không thể biết được.

Này thiện nam tử! Thiên nhãn vô ngại của Văn Thù Sư Lợi thấy vô lượng Chư Phật ở phương Đông lại quá số ấy, chín phương kia cũng như vậy.

Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát bạch Đức Phật rằng: Bạch Đức Thế Tôn! Tôi có nguyện là lấy hằng sa Phật Độ làm một Phật Độ vô lượng báu đẹp xen lẫn trang nghiêm. Nếu không như vậy thì tôi trọn chẳng chứng vô thượng bồ đề.

Bạch Đức Thế Tôn! Tôi còn có nguyện khiến trong nước tôi có cây bồ đề lượng bằng mười Cõi Đại Thiên, ánh sáng của cây ấy chiếu khắp nước.

Bạch Đức Thế Tôn! Tôi còn có nguyện là tôi ngồi bồ đề rồi chứng vô thượng bồ đề nhẫn đến Niết Bàn, trong thời gian ấy chẳng rời khỏi tòa bồ đề mà chỉ dùng biến hóa hiện thân khắp mười phương vô lượng vô số Phật Độ thuyết pháp cho các chúng sanh.

Bạch Đức Thế Tôn! Tôi còn có nguyện là khiến nước tôi không tên nữ nhân, chỉ thuần có Bồ Tát rời lìa phiền não cấu đủ phạm hạnh, lúc sơ sanh Ca Sa theo thân ngồi kiết già bỗng nhiên hiện ra, Bồ Tát như vậy đầy khắp nước tôi.

Không có tên Thanh Văn và Bích Chi Phật, ngoại trừ Đức Như Lai biến hóa qua đến mười phương vì các chúng sanh nói pháp Tam Thừa.

Bấy giờ Ngài Sư Tử Dũng Mãnh Lôi Âm Bồ Tát bạch Phật rằng: Bạch Đức Thế Tôn! Văn Thù Sư Lợi đương lai thành Phật Hiệu là gì?

Đức Phật nói: Này thiện nam tử! Lúc Văn Thù Sư Lợi thành Phật Hiệu Phổ Kiến.

Tại sao lại hiệu là Phổ Kiến?

Bởi Đức Như Lai ấy, ở nơi mười phương vô lượng trăm ngàn ức na do tha Phật Độ đều khắp làm cho được thấy. Nếu các chúng sanh thấy Đức Phật Phổ Kiến thì tất định sẽ được vô thượng bồ đề.

Nay Phổ Kiến Như Lai dầu chưa thành Phật, khi ta hiện tại đây và sau khi ta nhập Niết bàn, có ai nghe danh hiệu ấy, cũng đều tất định sẽ được vô thượng bồ đề, chỉ trừ người đã nhập ngôi vị ly sanh và người tâm nguyện hẹp kém.

Ngài Văn Thù Sư Lợi lại bạch Đức Phật rằng: Bạch Đức Thế Tôn! Tôi còn có nguyện là như cõi nước Đức Phật A Di Đà lấy pháp hỉ làm món ăn, mà trong nước tôi Bồ Tát sơ sanh lúc khởi ý nghĩ ăn liền có món ăn trăm vị đầy trong bát tại tay hữu.

Liền nghĩ rằng nếu chưa cúng dường mười phương Chư Phật và bố thí những chúng sanh nghèo cùng khổ não và ngạ quỷ v.v... cho họ no đủ thì tôi quyết định chẳng nên tự ăn.

Lúc nghĩ như vậy liền được ngũ thần thông bay đi vô ngại đến mười phương vô lượng vô số Phật Độ cúng dường Chư Phật và chúng Thanh Văn, cùng chu cấp cho chúng sanh nghèo khổ, rồi thuyết pháp cho họ rời lìa khát ái, trong khoảng một niệm trở về đến bổn xứ.

Lại nữa, bạch Đức Thế Tôn! Tôi còn có nguyện là trong nước tôi Chư Bồ Tát sơ sanh cần dùng y phục, trong tay họ tùy ý xuất hiện các thứ bảo y tốt sạch vừa mặc đúng y phục của Sa Môn tự nghĩ rằng nếu chưa cúng dường mười phương Chư Phật tôi chẳng nên tự dùng.

Trong khoảng một niệm qua đến mười phương vô lượng Phật Độ, đem bảo y ấy cúng dường Chư Phật rồi trở về bổn xứ mới tự thọ dụng.

Lại nữa, bạch Đức Thế Tôn! Tôi còn có nguyện là trong nước tôi, chúng Bồ Tát được của báu và những đồ dùng, cần phải chia cúng Chư Phật và chúng Thanh Văn. Khắp cúng dường rồi sau mới thọ dụng.

Trong nước tôi lại rời lìa tám nạn và pháp bất thiện. Đã không tội lỗi lại không cấm giới, không có các nhiệt não bất như ý.

Ngài Sư Tử Dũng Mãnh Lôi Âm Bồ Tát bạch Đức Phật rằng: Bạch Đức Thế Tôn! Phật Độ ấy tên là gì?

Đức Phật nói: Này thiện nam tử! Nước ấy tên là Tùy Nguyện Tích Tập Thanh Tịnh Viên Mãn.

Bạch Đức Thế Tôn! Phật Độ ấy ở phương nào?

Này thiện nam tử! Phật Độ ấy ở tại phương Nam. Thế Giới Ta Bà này cũng ở trong Phật Độ ấy.

Ngài Văn Thù Sư Lợi lại bạch Đức Phật rằng: Bạch Đức Thế Tôn! Tôi còn có nguyện trong nước tôi chứa họp vô lượng diệu bảo làm thành. Lại dùng vô lượng báu ma ni xen lẫn trang nghiêm. Báu ma ni ấy ở trong các Thế Giới mười phương chưa từng có.

Tên của các báu ấy, trong câu chi năm nói cũng chẳng hết được. Tùy ý thích của Chư Bồ Tát muốn nước ấy bằng vàng thì thấy là vàng.

Thích bằng bạc thì thấy nước ấy bằng bạc, nhưng với người thấy vàng không hề tổn giảm. Hoặc thích bằng pha lê lưu ly mã não xích chân châu vô lượng thứ báu đều tùy sở thích mà thấy không chướng ngại nhau.

Cho đến thích bằng Chiên Đàn Hương a già la hương xích chiên đàn hương v.v... đều tùy sở thích riêng mà thấy không chướng ngại nhau.

Trong nước ấy chẳng dùng ánh sáng nhật nguyệt tinh tú châu ngọc đèn lửa để soi sáng, Chư Bồ Tát ấy đều dùng ánh sáng của tự thân mình chiếu suốt ngàn ức na do tha cõi.

Trong nước ấy lấy hoa nở xòe làm ngày, hoa khép lại làm đêm, tùy ý thích thời tiết của Chư Bồ Tát mà đều ứng đúng theo, nhưng không có lạnh nóng già bệnh chết. Chỉ tùy sở nguyện của Chư Bồ Tát muốn chứng bồ đề liền qua Thế Giới khác ở cung Trời Đâu Suất mãn thọ giáng sanh mà thành Phật.

Trong nước ấy không có nhập Niết Bàn. Trăm ngàn thứ nhạc ở hư không, dầu chẳng hiện tướng hình mà nghe tiếng nhạc. Nhạc ấy chẳng phát thanh thuận tham ái, chỉ phát thanh Phật Pháp Tăng và các Ba La Mật, các pháp môn Bồ Tát tạng. Tùy theo chỗ hiểu của Chư Bồ Tát thảy đều được nghe diệu pháp.

Chư Bồ Tát nếu muốn thấy Phật, tùy chỗ đến kinh hành đứng ngồi, theo ý nghĩ liền thấy Phổ Kiến Như Lai ngồi cây bồ đề. Nếu các Bồ Tát có chỗ nghi, chỉ cần thấy đức Phổ Kiến Phật chẳng đợi giải thích mà liền hết nghi hiểu rõ pháp nghĩa.

Lúc ấy trong hội có vô lượng trăm ngàn ức na do tha Chư Bồ Tát đồng thanh nói rằng: Nếu có ai được nghe Danh Hiệu Phổ Kiến Phật bèn được lợi lành tối thượng, huống là người sanh về cõi nước ấy. Nếu có ai được nghe pháp môn Văn Thù Sư Lợi thọ ký này và nghe tên Văn Thù Sư Lợi thì gọi là diện kiến Chư Phật.

Đức Phật bảo Chư Bồ Tát rằng: Đúng như vậy! Đúng như lời các ông nói.

Này thiện nam tử! Nếu có ai thọ trì trăm ngàn ức danh hiệu Chư Phật, nếu lại có ai xưng danh hiệu Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát thì phước nhiều hơn, huống là xưng danh hiệu Phổ Kiến Phật.

Tại sao?

Vì trăm ngàn ức na do tha Đức Phật ấy lợi ích chúng sanh chẳng bằng Văn Thù Sư Lợi làm lợi ích trong một kiếp.

Lúc ấy trong chúng có vô lượng trăm ngàn ức na do tha Thiên Long Bát Bộ Nhân Phi Nhân đồng thanh xướng rằng: Nam Mô Văn Thù Sư Lợi đồng Chân Bồ Tát.

Nam Mô Phổ Kiến Như Lai Ứng Cúng Đẳng Chánh Giác.

Xướng lời trên rồi có tám vạn bốn ngàn ức na do tha chúng sanh phát tâm bồ đề. Vô lượng chúng sanh căn lành thành thục được bất thối chuyển trong ba thừa.

***