Kinh Đại thừa

Phật Thuyết Kinh đại Bát Nê Hoàn

PHẬT THUYẾT

KINH ĐẠI BÁT NÊ HOÀN

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư

Pháp Hiển, Đời Đông Tấn 
 

PHẨM HAI

PHẨM BỒ TÁT ĐẠI THÂN
 

Từ Thế Giới này nhìn về phương Đông, cách khoảng vô số Cõi Phật như cát trong vô số A tăng kỳ Sông Hằng, có Thế Giới tên Ý Lạc Mỹ Âm. Trong Thế Giới ấy, có Đức Phật hiệu là hư không Đẳng, Như Lai Ứng Cúng, Chánh Đẳng Chánh Giác.

Đức Phật ấy bảo với người đệ tử bậc nhất trong hàng Thanh Văn Bồ Tát tên là Đại Thân: Này Thiện Nam Tử! Từ Thế Giới này nhìn về phương Tây, có một Thế Giới tên gọi Ta Bà. Trong Thế Giới ấy có Phật hiệu là Thích Ca Mâu Ni, Như Lai Ứng Cúng, Chánh Đẳng Chính Giác, sắp vào Nê Hoàn.

Ông hãy cầm bát, đựng đầy cơm thơm, mà hương xong khắp ba ngàn Thế Giới của Quốc Độ này, đồng thời chuyển lời thăm hỏi của ta đến với chúng hội Đức Phật Thích Ca, và thỉnh cầu Ngài thọ cơm ta cúng rồi vào Nê Hoàn.

Lại nữa, ông hãy đem các giường, màn, phẩm vật quý báu bậc nhất cúng Phật Thích Ca. Thêm nữa, các ông ai có hoài nghi hãy tự thưa hỏi nơi Đức Phật ấy.

Bồ Tát Đại Thân chắp tay lãnh giáo, cúi đầu đảnh lễ sát chân Đức Phật, nhiễu quanh bên phải, rồi với vô lượng các Đại Bồ Tát cùng nhau đi đến Thế Giới Ta Bà. Bấy giờ ba ngàn đại thiên Thế Giới mặt đất rúng động.

Đại chúng trong hội, Thích Đề Hoàn Nhân, Phạm Thiên, Tứ Thiên, Ma Vương, Tu La, hết thảy Chư Thiên có thần lực lớn, thấy cả mặt đất chấn động như vậy toàn thân sởn ốc, ai cũng tự thấy ánh sáng của mình đều bị tắt lịm.

Đại chúng ai nấy cũng đều sợ hãi.

Khi ấy Bồ Tát Văn Thù Sư Lợi bảo với Thích, Phạm, Hộ Thế, Ma Vương và Chư Thiên rằng: Các ông đừng sợ! Các ông đừng sợ! Từ Thế Giới này nhìn về phương Đông, khoảng cách như cát của muôn Sông Hằng Quốc Độ Chư Phật, có một Thế Giới Ý Lạc Mỹ Âm.

Trong Thế Giới ấy, có Phật Như Lai hiệu hư không Đẳng, Ứng Cúng, Đẳng Giác.

Đức Phật ấy bảo với người đệ tử bậc nhất trong hàng Thanh Văn Bồ Tát tên là Đại Thân: Ông hãy đi đến Thế Giới Ta Bà, ở đó có Phật Thích Ca Mâu Ni, Như Lai Ứng Cúng, Chánh Đẳng Chính Giác sắp vào Nê Hoàn, đem cơm cúng Phật và chúng Tỳ Kheo. Các ông ai còn hoài nghi thì hãy tự mình thưa hỏi.

Tức thì Bồ Tát Đại Thân đảnh lễ sát chân Phật ấy, đi nhiễu bên phải, cung kính vâng lời. Rồi cùng vô lượng Chư Đại Bồ Tát cùng nhau đi đến cõi Ta Bà này.

Vì thân quý Ngài phóng ánh hào quang khiến cho ánh sáng của các ông đây thảy đều lu mờ. Ở Thế Giới kia, Phật hư không Đẳng, Như Lai Ứng Cúng, Chánh Đẳng Chính Giác, vì muốn cúng dường Thế Tôn chúng ta nên sai Bồ Tát đến Thế Giới này. Các ông nên phải, một lòng tùy hỷ.

Khi ấy, Thích, Phạm, Thiên Vương, cùng với đại chúng bình tỉnh trở lại đồng than lời rằng: Than ôi buồn sao, thế gian trống vắng! Như Lai không lâu sẽ vào Nê Hoàn. Con mắt thế gian sao diệt chóng vậy! Rồi thì hết thảy khóc gào thảm thiết.

Bấy giờ, Bồ Tát Đại Thân cùng vô lượng Đại Bồ Tát toàn thân tỏa sáng, từ bên Cõi Phật Ý Lạc Mỹ Âm đến cõi Ta Bà. Mỗi lỗ chân lông trên thân Bồ Tát phóng ra ánh sáng, hóa thành vô lượng những loài hoa sen.

Trên mỗi hoa sen có bảy trăm tám mươi vạn thành ấp, cao rộng trang nghiêm. Thành ấy bảy lớp, đều bằng bảy báu, diêm phù đàn kim làm đài chống đỡ. Trên những đài ấy trồng toàn cây báu. Những cây báu này trổ bông kết trái, hoa quả sum sê.

vàng giăng mắc giữa các hàng cây. Bao bọc bên ngoài bảy lớp lưới báu, gió nhẹ thổi qua phát năm thứ tiếng, âm thanh hòa nhã, tựa như nhạc Trời. Nhân dân thành ấy an ổn vui vẻ, hạnh phúc tự tại.

Bên ngoài thành ấy, bao bọc xung quanh có ao bảy báu, nước tám công đức, trong mát dâng đầy, không lạnh không nóng, mềm mại trong suốt, sinh ra bốn loại hoa sen bảy báu, lớn như bánh xe, xanh vàng đỏ trắng, phát ra ánh sáng năm màu lung linh.

Trong mỗi ao hồ có thuyền bảy báu, mọi người bơi thuyền dạo chơi nô đùa. Bên trong thành ấy, còn có ao tắm, trồng bốn loài sen, hoa như bánh xe, năm màu rực rỡ.

Bốn bên hồ ấy lót toàn vàng ròng, bạch ngân, lưu ly, pha lê, khiến cho đôi bờ đối diện phản chiếu ánh sáng rất đẹp. Mai khôi làm đáy, rải cát vàng lên. Mỗi một ao tắm, đều có mười tám bậc thềm bằng vàng. Khoảng giữa bậc thềm, dùng nhiều vật báu, trang hoàng rất đẹp.

Diêm Phù Đàn Kim làm thành cây chuối trồng hai bên đường. Những loài hoa Trời như Ưu Bát La, hoa Bát Đàm Ma, hoa Câu Mâu Đầu, hoa Phân Đà Lợi, lớn như bánh xe phủ khắp mặt ao. Những loài chim lạ bay liệng trong ao, líu lo ca hót.

Bên bờ ao tắm trồng rất nhiều loại hoa thơm Cõi Trời, bốn phương gió thổi, hoa rải khắp nơi ở trên mặt nước. Nước ấy thơm sạch như hương Chiên Đàn ở trên Cõi Trời.

Trong ngoài thành ấy có tám vạn bốn ngàn Đại Vương, mỗi Đại Vương có vô lượng phu nhân và các cung nữ, họ tự vui chơi với năm món dục. Nhà cửa nhân dân rộng bốn do tuần, hàng rào bảy lớp, đều bằng bảy báu.

Cũng tự có đủ vườn kiểng ao tắm, tùy ý vui chơi với năm món dục, đi lại tự do, không cần theo chủ. Đất trong thành ấy rất là mềm dẻo, bởi được nhào nhuyễn với hoa năm màu, và ướp hương Trời.

Lại nữa xứ ấy, không có những hàng Thanh Văn, Duyên Giác, chỉ thuần một hàng đại thừa mà thôi.

Trên mỗi bông hoa đều có Đại Vương ngồi Tòa Sư Tử, ghế báu đỡ chân, các tràng phan báu che phủ ở trên, đem pháp đại thừa giáo hóa chúng sinh. Chúng sinh cõi ấy, ngồi ngay trên hoa nghe pháp đại thừa, hoặc cầm Kinh tụng, y pháp tu hành. Trên lỗ chân lông Bồ Tát Đại thân phóng ra ánh sáng thần thông biến hóa. Các Bồ Tát khác cũng giống như vậy.

Bấy giờ chúng sinh chẳng còn niềm vui, chỉ thấy đau buồn, nước mắt rưng rưng, theo chư Bồ Tát, từ từ đi đến thành Câu Thi Na, nhìn nhau bảo rằng: Các ông nhìn kìa! Phẩm vật cúng dường của Trời và người vô cùng đặc thù.

Chư vị Bồ Tát mới đến cũng sắm phẩm vật cúng dường. Tất cả thực phẩm tinh khiết thơm ngon, không thể ví dụ. Từ lỗ chân lông Bồ Tát Đại Thân và hàng quyến thuộc mọc ra sen báu đựng lấy thức ăn cúng Phật cùng Tăng.

Mùi vị thức ăn bay khắp ba ngàn đại thiên Thế Giới, chúng sinh ngửi được bao nhiêu phiền não thảy đều tiêu trừ. Những vật cúng dường như hoa sen báu, tràng phan, dù lọng, cũng không có gì so sánh cho vừa.

Từ Cõi Phật ấy, chư vị Bồ Tát nương giữa hư không đến Thế Giới này, tựa như đài cao, tất cả chúng sinh thảy đều trông thấy. Bồ Tát Đại Thân cùng các quyến thuộc sắm sinh lễ phẩm gấp bội Chư Thiên.

Chỉ trừ hào quang của Đức Như Lai, còn lại tất cả ánh sáng Phạm, Thích, Chư Thiên đều bị che mờ. Từ lỗ chân lông của chư Bồ Tát tuôn mưa hoa sen. Hương thơm hoa ấy bay khắp ba ngàn thế giới đại thiên.

Nếu có người nào ngửi được mùi thơm của bông hoa này, bao nhiêu tội cấu thảy đều tiêu trừ và lại có thể phát tâm bồ đề. Bồ Tát Đại Thân có thân vô lượng, lớn tựa hư không, chỉ trừ Chư Phật, còn chúng sinh khác không thể thấy được bờ mé vô cùng của thân Bồ Tát.

Chư vị Bồ Tát đảnh lễ Thế Tôn, dâng cơm cúng dường, đứng về một phía. Chư vị Bồ Tát Thế Giới phương Nam cũng đến chỗ Phật. Trên thân quý Ngài, từ lỗ chân lông mọc ra sen báu như Cõi Diêm Phù. Trên hoa sen ấy, hiện thành bảy báu, thù thắng hơn trước.

Chư Bồ Tát từ Thế Giới phương Đông, Thế Giới phương Tây đến cõi Ta Bà, trên khắp thân thể của chư Bồ Tát, từ lỗ chân lông cũng mọc hoa sen như bốn thiên hạ. Thành ấp, phẩm vật, các thứ cúng dường, thù thắng hơn trước.

Hoa sen mọc ra từ lỗ chân lông chư vị Bồ Tát Thế Giới phương Bắc số nhiều như một tiểu thiên Thế Giới. Thành ấp, ao tắm, thù thắng hơn trước.

Chư vị Bồ Tát ở trong mười phương Thế Giới vô lượng số a tăng kỳ, có thân như Ngài Bồ Tát Đại Thân đầy cả hư không, từ lỗ chân lông hoa sen mọc ra nhiều bằng ba ngàn đại thiên Thế Giới.

Các thứ bông hoa, phẩm vật cúng dường tuôn xuống như mưa. Thân của quý Ngài tỏa ra ánh sáng che cả chúng hội, chỉ trừ Như Lai. Quý Ngài đảnh lễ, dâng lên phẩm vật cúng dường Đức Phật, rồi thì cùng nhau đứng về một phía.

Khi ấy, cạnh rừng Kiên Cố, vùng đất tốt đẹp, đã được sắp bày ba mươi hai hàng bảo Tòa Sư Tử. Nơi ấy tuy hẹp, nhưng Chư Bồ Tát thân lớn vô lượng, cùng với Chư Thiên, loài người hội họp mà vẫn đủ chỗ.

Có người ngồi chỗ nhỏ như đầu kim. Có người ngồi chỗ, nhỏ như mảy lông. Có người ngồi chỗ nhỏ như ngọn gai. Có người ngồi chỗ nhỏ như mảy bụi. Tùy thân lớn nhỏ, đều được ngồi yên, không thấy khổ nhọc.

Bấy giờ Thế Giới nhiều như số bụi có trong mười phương đều bị chấn động, rung chuyển sáu cách, hiện tướng hy hữu, biến hóa thần thông, mỗi một Thế Giới, tùy theo sức mình, đều sắm lễ vật cúng dường như trước.

Cõi Diêm Phù Đề bấy giờ chỉ thiếu hai chúng đệ tử của Ngài Ca Diếp và Ngài A Nan cùng các quyến thuộc vua A Xà Thế, còn lại bao nhiêu chúng sinh đều đến nhóm họp chỗ Phật.

Thậm chí rắn, rết, các loài có độc, ma quỷ, La Sát chuyên làm hại người, đều sinh lòng từ, không xâm hại nhau, đối xử với nhau giống như con ruột, chỉ trừ một hạng là nhất xiển đề.

Lúc ấy, nhờ thần lực Phật, mặt đất ba ngàn đại thiên Thế Giới thảy đều mịn màng, không có gò đồi, đá sạn, gai góc, các thứ cỏ độc, chỉ có muôn thứ vật báu trang nghiêm, giống như Thế Giới Tây Phương Cực Lạc.

Khi ấy đại chúng, Trời, người, Tu La, thấy cả vi trần mười phương Thế Giới hiện ra rõ ràng như những hình ảnh phản chiếu trong gương.

Bấy giờ, từ trên khuôn mặt Đức Phật phóng ra vô số hào quang vi diệu đặc thù, khiến cho tất cả ánh sáng trên thân của cả chúng hội đều bị lu mờ. Hết thảy chúng sinh dập đầu khuyến thỉnh. Luồng ánh sáng ấy, chiếu chúng hội xong vào lại miệng Phật.

Khi ấy Chư Thiên, người, A Tu La, tất cả hội chúng, thảy đều kinh hãi, toàn thân sởn ốc, cùng nhau bảo rằng: Ánh sáng của Phật chiếu khắp mười phương, vô lượng Thế Giới. Luồng ánh sáng ấy, chiếu khắp nơi xong vào lại miệng Phật, không còn bóng dáng. Sự việc như vậy, hẳn có nguyên do, chắc hẳn là tướng Nê Hoàn sau cùng.

Kỳ lạ làm sao, Trời, người cúng dường, thảy đều không nhận, thoảng chốc xả bỏ bốn vô lượng tâm. Ánh sáng Phật huệ từ nay tắt lịm, thuyền báu từ bi từ nay đắm chìm.

Than ôi, khổ thay! Chúng sinh tuyệt vọng! Họ khóc nức nở, chảy máu nước mắt, tuôn xuống như mưa. Giống như mây đen che kín bầu Trời, trút cơn mưa xuống, đại chúng gào khóc, huyết lệ tuôn rơi cũng y như vậy.

***