Kinh Đại thừa

Phật Thuyết Kinh đại Bi

PHẬT THUYẾT KINH ĐẠI BI

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư

Na Liên Đề Da Xá, Đời Cao Tề
 

PHẨM MƯỜI BA

PHẨM TRỒNG CĂN LÀNH
 

Lại nữa A Nan! Nếu có Tỳ Kheo thọ trì các pháp môn như vậy rồi và có các tịnh tín thiện nam tín nữ v.v… vui nghe pháp và có đến nghe nhưng không diễn thuyết, như vậy vì người này sợ Tăng.

Vì sao vậy?

Vì những người này muốn làm pháp khí, muốn nghe giáo pháp nhưng không thuyết giảng vậy, làm cho người khác không tiếp tục nghe được. Vì không nghe giảng tiếp, nên liền mất căn lành, cho nên cũng lại làm thối thất căn lành của kẻ khác nữa. Người này không hiểu nên có thể làm hay không thể làm.

Này A Nan! Ta vì nghĩa này muốn cho rõ ràng nên nói thí dụ.

Ví dụ như người Thương Nhân mua sắm của quý đến nơi đường sá nguy hiểm, mở các của báu ấy đem ra bố thí tại chỗ, bảo lớn với bọn cướp rằng: Ta có của quý này khó có thể có được. Ngươi hãy trả giá, ta sẽ bán những của quý này cho ngươi.

Này A Nan! Lúc ấy quân cướp liền cầm đao gậy lên đánh người Thương Nhân này và đoạt những của báu ấy.

Này A Nan! Điều này nghĩa gì?

Các người thương nhân này có thể bố thí những đồ vật quý giá ấy chăng?

Những người giặc cướp này có mua không?

A Nan bạch rằng: Các thương nhân này đang đi trên đường hiểm trở còn không dám mở những của quý ra, hà huống là giặc cướp.

Thế Tôn! Các thương nhân này nên giữ gìn những bảo vật này và cũng nên có gậy gộc để phòng vệ để đi qua chỗ nguy hiểm cho được yên ổn. Việc này đáng ra nên làm.

Lúc bấy giờ Đức Thế Tôn lại bảo Ngài A Nan rằng: Lại có một thương nhân cũng mang của quý báu từ phương xa lại, đến các thành ấp, kinh thành, làng mạc. Khi đến rồi liền mở những của quý ấy ra mà bố thí tại chỗ. Có người tốt đến mua những bảo vật kia, liền đó thương nhân có cầm dao gậy cùng với người mua đánh nhau.

Này A Nan! Điều này nghĩa gì?

Thương nhân này có được xứng danh không?

Ngài A Nan thưa rằng: Không thể được, bạch Đức Thế Tôn! Không thể được Đức Tu Già Đà Thế Tôn! Các thương nhân ấy nên làm như thế này: Những vật của ta hy hữu khó có được, ngươi nên trả giá với ta, ta sẽ vì ngươi mà bán.

Thế Tôn! Lẽ ra các thương nhân phải nên như vậy, không nên cho những của quý này. Việc cầm dao gậy đánh nhau là sai quấy.

Phật bảo: A Nan! Có các Tỳ Kheo, giữ gìn lưu thông các Tạng giáo pháp ví như Kinh, Kỳ Dạ, Già Đà, Tỳ Đa Ca La Na, Ưu Đà Nan, Ni Đà Na, A Bà Na, Y Đế Tỳ Lợi Đa Ca, Xà Đa Ca, Tỳ Phất Lược A Phù Đà, Đạt Ma Ưu Bà Đề Xá như những giáo pháp này là pháp khí vậy.

Không nói thì không thể nghe, mà không được nghe thì lòng tin vui nhận khó phát sanh. Mà đã không sanh thì khó được các căn lành thù thắng để vào Niết Bàn. Họ không phải là pháp khí để mà diễn nói cũng như việc nghe để phát khởi thiện tâm, nên đã không sanh, mà đã không phát sanh thì không được giải thoát. Do vậy người này chỉ sanh phỉ báng giáo pháp, làm các tội nghiệp, đọa vào ba đường ác.

Này A Nan! Dụ như người thương nhân ngu muội, phải mở túi báu vật, nơi mà không nên mở, nơi không đáng mở lại mở toang ra. Nơi đáng mở thì lại chẳng mở. Nơi không đáng làm thì lại làm.

Nãy A Nan! Nếu có kẻ tịnh tín thiện nam tín nữ nào có tấm lòng thanh tịnh muốn nghe pháp, nên vì pháp khí mà đến nghe pháp. Nên có thể nói những gì khó nói. Không nên nói những gì không đáng nói.

Cho nên A Nan! Nếu là như vậy, đúng là pháp khí, kẻ ấy tin sâu, vui vẻ ham muốn cầu chốn Niết Bàn, nên hãy vì họ mà nói. Nếu có kẻ chẳng vì pháp khí, không tin vui cầu, phá giới phạm hạnh mà cầu Niết Bàn, quả thật kẻ ấy làm ngược lại giáo pháp của Phật vậy. Kẻ nào không tùy thuận thì không nên nói.

Vì sao vậy?

Vì đối với những người ngu si như thế khi nghe pháp rồi, sanh tâm kiêu mạng.

Cho nên A Nan! Phải biết việc này, nếu có kẻ thiện nam, người thiện nữ muốn vì pháp khí mà vui nghe thì hãy khuyến khích mà nói. Các người nghe khác cũng vì nhiếp tâm mà nghe.

A Nan! Người kia cũng vậy, có thể sanh nơi vô lượng a tăng kỳ gồm các đại công đức.

Này A Nan! Nghĩa này là gì?

Đất đai có giới hạn và chúng sanh có giới hạn không?

Nhiều hay ít?

A Nan thưa rằng: Như con nghe Phật nói thì chúng sanh nhiều không bằng cảnh giới vậy.

Phật bảo: A Nan! Đúng đấy, đúng đấy. Như ta đã từng nói chúng sanh thì có nhiều. Nhưng không bằng cảnh giới của đất đai, nước, lửa v.v…

Này A Nan! Cho đến ba ngàn Thế Giới lớn nhỏ khác cũng có chúng sanh. Có người biết được, có người chẳng biết được. Có người thấy nghe được, có người chẳng có thể thấy nghe được, giống như một sát na, một La Bà, một Ma Hầu Đa chẳng hạn, giả sử đủ thời thì được làm thân người, thành người đàn ông trong một sát na, một La Bà, một Ma Hầu Đa. Tất cả đều thành Duyên Giác, Bồ Đề.

Này A Nan! Cho đến vô lượng vô biên các Thế Giới có đất đai mà biên giới của đất đai ấy thì khó thể biết được và đất đai ấy gồm nhiều hạt bụi mà nếu những hạt bụi ấy giả sử được làm thân người thì sẽ thành thân đàn ông, khi thành thân người rồi trong một sát na, một La Bà, một Ma Hầu Đa, tất cả đều được thành Duyên Giác giác ngộ Bồ Đề.

Này A Nan! Lại cũng có rất nhiều Thế Giới, có núi Tu Di, núi Thiết Vi và núi Đại Thiết Vi. Núi Tuyết, núi Hương và núi đen cho đến ba ngàn đại thiên Thế Giới gồm có cây thuốc, cây nhỏ, rừng rậm đều làm hạt bụi. Có kẻ biết có kẻ không biết.

Có thể thấy nghe, hoặc không thể thấy nghe, đều được thành người, tất thành người nam, trong một sát na, một La Bà, một Ma Hầu Đa, có lúc nào đó đều thành Duyên Giác Bồ Đề.

Này A Nan! Các vị Duyên Giác ấy giả sử sống lâu từ quá khứ cho đến vị lai, thọ mạng không thể tính biết được và trong chúng sanh kia có một người không thành được Duyên Giác Bồ Đề.

Người đó làm một vị trưởng giả lại từ quá khứ cho đến vị lai ở trong thọ mệnh không thể biết được và vị trưởng giả này đã cúng dường vô số các Bích Chi Phật đồ uống, thức ăn, áo quần, giường nằm, chỗ ngồi, thuốc thang chữa bệnh. Một lòng hiến thân xưng tán đầy đủ.

Cung kính tôn trọng khiêm hạ cúng dường các vị Bích Chi Phật. Sau khi các vị Bích Chi Phật nhập Niết Bàn liền xây tháp bảy báu vì Chư Thiên Nhân mà làm tràng phan bảo cái, các loại hoa hương, dầu thơm cho đến xông hương, áo quần ca múa, âm thanh, kỹ nhạc, tận đến trong Trời người mà cúng dường đầy đủ cung kính tôn trọng khiêm hạ cúng dường.

Này A Nan! Ý này thế nào?

Đại trưởng giả kia được phước nhiều không?

A Nan bạch rằng: Như chỗ con nghe Phật giải nghĩa thì, nếu hay cúng dường cung kính tôn trọng một vị Bích Chi Phật thì được phước đức nhiều vô lượng không thể tính đếm, không so sánh, không hạn định và không thể suy nghĩ được hà huống cúng dường rất nhiều Bích Chi Phật tùy theo nơi thọ mạng ấy. Mà sau khi diệt độ còn cung kính tôn trọng khiêm hạ cúng dường nữa.

Lúc bấy giờ Đức Phật lại bảo Ngài A Nan rằng: Ta nay nói thật cho ngươi biết rằng Bích Chi Phật kia đầy đủ giới định huệ, giải thoát, giải thoát tri kiến và thọ nhận nơi vị trưởng giả kia nhiều loại cúng dường.

Chỉ có một vị Như Lai Ứng Chánh Biến Tri ra đời không thọ nhận của trưởng giả áo quần, đồ ăn, thức uống, giường nằm, chỗ ngồi, thuốc thang lúc bệnh, lại cũng không nhận pháp.

Sau đó Trương Giả kia thấy Đức Như Lai Ứng Chánh Biến Tri, oai nghi người thường thị hiện nơi đời, cũng được phước đức nhiều như cúng dường vị Bích Chi Phật vậy, đầy đủ giới định huệ, giải thoát, giải thoát tri kiến, gấp trăm ngàn ức na do tha. Khi trưởng giả thấy Phật Như Lai thị hiện thân bình thường nơi đời có oai nghi, liền được phước đức.

Vì sao vậy?

Vì Phật Như Lai đầy đủ vô lượng A tăng kỳ, bất khả tư nghì đại công đức vậy.

Này A Nan! Chư Phật Như Lai có đầy đủ thiện căn phước đức không có cùng tận hà huống Như Lai có vô lượng công đức lành.

Này A Nan! Nếu có Bích Chi Phật tu hành bố thí được phước đức vô lượng A tăng kỳ và theo nơi Phật mà bố thí thì được phước đức cũng lại nhiều vô lượng vô biên không có ngằn mé vậy.

Có gì khác nhau?

Này A Nan! Việc bố thí kia, không có gì khác cả.

A Nan! Dụ như có người cầu lợi đi đến nơi khác. Sau khi được lợi rồi, sau đó trở lại.

Này A Nan! Nếu bố thí nơi Bích Chi Phật sẽ được phước đức, Đức Phật Như Lai này cũng lại như thế.

Này A Nan! Nếu lại có người vì nơi Chư Phật mà tu hành bố thí thì được phước đức vô lượng A tăng kỳ kiếp, không thể nghĩ bàn, không thể so sánh, không thể đơn lẻ, không có biên giới, không có cùng tận.

Này A Nan! Nếu nơi Đức Phật tu hành bố thí thì được phước đức, ta nay vì ngươi mà nói thí dụ. Những người có trí thì phải giải bày dụ này.

Này A Nan! Dụ như họa sư, họa tuy tinh hảo, nhưng trong ấy có bị một ít lỗi lầm, sau đó hoạ sư sửa lại ngay ngắn đẹp đẽ.

Như vậy đó A Nan! Nếu nơi Bích Chi Phật mà tu hành bố thí được phước đức thì nơi Chư Phật mà tu hành bố thí, phước đức cũng lại như vậy.

Vì sao vậy?

Này A Nan! Đức Bích Chi Phật kia vì biết rằng được tên Bích Chi Phật. Vị Bích Chi Phật này biết rằng đều do từ trí tuệ của Như Lai mà sanh. Vì Chư Phật Như Lai có đầy đủ các trí để chuyển lại đẹp đẽ.

Cho nên A Nan! Hoặc nơi Đức Phật cho đến hình tượng, áo quần, ăn uống, chỗ ngủ, nơi ngồi, thuốc thang chữa bệnh, cung kính tốn trọng khiêm hạ cúng dường thì phước đức được nhiều không?

A Nan thưa rằng: Như vậy Đức Bà Già Bà. Như vậy Đức Tu Già Đà. Nếu từ nơi Phật cho đến hình tượng cung kính cúng dường thì được phước đức nhiều không thể kể, thưa Thế Tôn.

Nếu từ nơi Phật cho đến phát tâm một lòng kính tín thì được phước đức nhiều vô lượng, không thể nghĩ bàn, không thể đếm được, hà huống có người từ nơi Phật cho đến hình tượng cung kính tôn trọng khiêm hạ cúng dường.

Nói lời ấy rồi, Phật bảo A Nan! Việc cúng dường một vị Phật Như Lai được tất cả đầy đủ những niềm vui cho đến cúng dường tất cả thì việc cúng dường từ hai, ba, bốn, năm cho đến mười vị Phật, hoặc hai mươi, ba mươi cho đến trăm Phật, ngàn Phật, trăm ngàn Phật, ức Phật, trăm ức Phật.

Ngàn ức Phật, trăm ngàn ức Phật, ức na do tha, trăm ức na do tha, ngàn ức na do tha, trăm ngàn ức na do tha cho đến đầy cả cõi Diêm Phù Đề này cho các vị Như Lai Ứng Chánh Biến Tri cho đến Trời Tứ Thiên và hạ Thiên Thế Giới, hai ngàn Thế Giới, ba ngàn đại thiên Thế Giới.

Trong đó có trăm ức mặt Trời mặt Trăng, trăm ức núi Tu Di, trăm ức núi Thiết Vi, trăm ức biển lớn, trăm ức cõi Diêm Phù Đề, trăm ức Uất Đan Việt, trăm ức Phất Bà Đề, trăm ức Cồ Đà Ni, tám vạn châu nhỏ cùng với quyến thuộc, trăm ức tứ thiên hạ, trăm ức Tứ Thiên Vương Thiên, trăm ức Ba Mươi Ba Cõi Trời, trăm ức Tu Dạ Ma thiên, trăm ức Đẩu Suất Đà Thiên, trăm ức Hóa Lạc Thiên, trăm ức Tha Hóa Tự Tại Thiên.

Trăm ức Phạm Thiên cho đến A Ca Nhị Trá Thiên. Đây là tên của ba ngàn đại thiên Thế Giới. Trong đó đầy đủ Chư Phật Như Lai Ứng Chánh Biến Tri. Dụ như mía ngọt, tre trúc, cây cỏ trong rừng. Các Như Lai đó có đời sống dài lâu như hằng hà sa kiếp.

Lúc ấy có vị trưởng giả thọ mệnh ở đời cũng lại như vậy cho đến y áo, thức ăn, đồ uống, chỗ nằm, thuốc men cung kính tôn trọng khiêm hạ cúng dường cho Chư Như Lai kia.

Sau khi Phật diệt độ lại xây Tháp bảy báu cùng với các tràng phan bảo cái tốt đẹp cùng các thứ hương hoa, hương bột và hương xông.

Tất cả các hoa cúng dường đều là những hoa sen quý, Ưu Bát La Hoa, Câu Ni Đà hoa, Phần Đà Lợi hoa, tất cả ca múa nhiều loại âm nhạc cũng như vậy và tất cả đồ vui cung kính cúng dường tôn trọng khiêm hạ.

Này A Nan! Vì sao vậy?

Vị Đại trưởng giả kia được phước đức nhiều không?

A Nan bạch rằng: Như vậy đó Đức Bà Già Bà. Như vậy đó Đức Tu Già Đà, vị trưởng giả kia đối với một Đức Như Lai đã cúng dường thức ăn, đồ uống, nên được phước đức nhiều không thể tính đếm được hà huống từ nơi Chư Phật mà ở nơi hằng hà sa kiếp để cúng dường cung kính tôn trọng khiêm hạ một cách đầy đủ. Sau khi Đức Phật kia diệt độ, lại còn dựng tháp bảy báu để cúng dường nữa thì phước đức không thể ví dụ được.

Sau khi nói lời ấy rồi, Phật bảo A Nan: Ta nay nói thật với ngươi. Nếu vị trưởng giả kia ở nơi Chư Phật mà được thọ mệnh cung kính cúng dường khiêm hạ và sau khi Phật diệt độ lại còn dựng Tháp bảy báu, nên đây là những thắng diệu cúng dường nên được phước báu.

Này A Nan! Nếu có thiện nam tử hay thiện nữ nhân nào ở nơi chư Như Lai phân biệt diễn thuyết Bồ Đề thì tạo nên niềm tin hoan hỷ đầy đủ sâu xa, đây là phần giảng giải tốt đẹp của Tăng để người phát tâm tu hành làm điều thiện. Phải tin rằng tất cả các hành là vô thường, tất cả khổ là không, tất cả các pháp vô ngã và tịch tịnh Niết Bàn.

Này A Nan! Đây là lòng tin sâu sẽ được phước đức và chuyển lại hơn trước.

Này A Nan! Nếu lại có người tin tưởng như vậy và nói các pháp Bảo Tạng cho người khác thì sẽ được phước đức như vậy và còn rộng lớn hơn như thế nữa. Như vậy đó cả A tăng kỳ, như vậy đó khó có thể nói hết được, không so sánh được, không có giới hạn.

Vì sao vậy?

Này A Nan! Các Pháp Bảo như thế vô thượng Pháp Tạng, ban đầu trung bình và cuối cùng trở thành tốt. Nếu có kẻ nào y như thế mà tu hành bố thí thì được công đức Pháp Tạng giống như hạt cải. Hãy biết như vậy.

Vì sao thế?

Này A Nan! Bố thí như vậy trong thế gian bị pháp sanh tử chi phối.

Này A Nan! Ta từ vô lượng a tăng kỳ ức na do tha kiếp đã tu tập Pháp Tạng, đoạn trừ sanh tử, lìa các ăn uống lưu luyến lâu nay.

Này A Nan! Nếu có chúng sanh nào nghe được Pháp Tạng này sẽ từ pháp này mà được giải thoát. Cho đến ra khỏi được các già chết, lo buồn, khổ não mà được giải thoát.

Này A Nan! Ta xem nghĩa này xong nên nói rằng: Có hai loại người được đại phước đức.

Thứ nhất là vì siêng năng mà nói.

Thứ hai là chí tâm chuyên nghe.

Sau khi nghe rồi Ngài Huệ Mệnh A Nan bạch Phật rằng: Bạch Đức Thế Tôn! Nếu có thiện nam tử, thiện nữ nhân nào tin sâu đầy đủ như thật mà tu hành, phân biệt các pháp, tín giả vui làm thì pháp ấy chính là pháp lành mà nên phát tâm tu hành tốt đẹp, giải bày tất cả các hành vô thường, khổ, không và vô ngã, tịch diệt Niết Bàn, như vậy làm những việc lành, suy nghĩ chánh đáng thì phước được bao nhiêu?

Phật bảo: Này A Nan! Nếu lại có người biết pháp do Tăng thuyết ra mà phát tâm tu hành thì kẻ thiện nam người thiện nữ kia, suy nghĩ sâu xa nhiếp tâm chuyên nghe, sau khi nghe rồi cho đến gãy một móng tay tin sâu hiểu rộng thì pháp ấy do Tăng nói là pháp lành, phát tâm tu hành, kẻ kia sẽ được phước đức nhiều không thể kể hết được.

Hà huống kẻ thiện nam, người thiện nữa suy nghĩ chân chánh nhiếp tâm chuyên nghe. Nghe được pháp rồi cho đến trong một cái khảy móng tay thật hành đúng pháp, giải nghĩa các hành vô thường, tất cả khổ, tất cả không, các pháp vô ngã và Niết Bàn tịch tịnh.

Này A Nan! Nếu ở trong nhiều Thế Giới ấy có tất cả những cảnh giới của chúng sanh thì trong một sát na, một La Bà, một Ma Hầu Đa, giả sử có lúc được làm người.

Người kia được làm người rồi trong một sát na, một La Bà, một Ma Hầu Đa, giả sử có lúc sẽ thành chánh giác, chứng Vô Thượng Bồ Đề thì các Đức Như Lai kia, giả sử thọ mệnh của các Ngài từ quá khứ cho đến vị lai không thể tính hết được cũng giống như vậy.

Này A Nan! Giả sử trong số chúng sanh ấy có một người, nơi vô thượng bồ đề mà không thành chánh giác và người kia chính là Đại trưởng giả lại cũng theo thọ mệnh từ trong quá khứ cũng không thể biết hết được, cho đến cả vị lai cũng lại như thế.

Lúc ấy trưởng giả cho đến hết mình cúng dường cung kính tôn trọng, khiêm hạ cúng dường các Đức Như Lai cùng các nhạc cụ, áo quần, đồ ăn, thức uống, chỗ ngồi, nơi nằm, thuốc thang chữa trị mà cúng dường và sau khi các Đức Phật nhập Niết Bàn rồi còn dựng tháp bảy báu, sau đó lại còn dùng tràng phan bảo cái, tất cả hương hoa, hương bột, cả đời cung kính tôn trọng khiêm hạ cúng dường.

Này A Nan! Ý này nghĩa gì?

Nơi vị trưởng giả kia có được phước đức nhiều hay ít?

A Nan bạch Phật rằng: Nếu vị trưởng giả kia cung kính tôn trọng khiêm hạ cúng dường tất cả các Đức Như Lai sẽ được phước đức vô lượng, không thể tính đếm, không thể nghĩ bàn, không so sánh và không có giới hạn, hà huống từ nơi Chư Phật, theo thọ mệnh mà cung kính tôn trọng khiêm hạ cúng dường, sẽ được phước đức không thể nghĩ được.

Phật bảo: Này A Nan! Đúng vậy! Đúng vậy! Như ta đã nói, vị trưởng giả kia sẽ được phước đức không thể cùng tận.

Cho nên A Nan! Ta nay nói thật cho ngươi! Nếu vị trưởng giả kia theo nơi thọ mệnh của Chư Phật mà cung kính tôn trọng khiêm hạ cúng dường thời được phước đức.

Nếu có người tin sâu, suy nghĩ kỹ rồi nhiếp tâm chuyên nghe và sau khi nghe rồi cho đến một cái khảy móng tay liền tin tưởng vui vẻ thực hành pháp này và phát tâm lại cũng hiểu về tất cả các hành đều vô thường, tất cả khổ, tất cả không, Chư Pháp vô ngã, Niết Bàn tịch tịnh thì phước đức không thể ví dụ được.

Này A Nan! Như vậy có hai loại người ta đã nói trước được phước đức rất nhiều. Một là chí tâm nói, hai là chí tâm nghe.

Lúc ấy Đức Phật nói bài kể rằng:

Vì nơi hai loại nghĩa

Muốn nghe nơi Phật nói

Tất cả việc làm hết

Gần Thánh thành giác ngộ

Nếu là người thuyết pháp

Và nghe chánh pháp Phật

Cả hai được phước nhiều

Hay tạo các cảnh Phật.

Lúc bấy giờ Đức Thế Tôn lại bảo A Nan rằng: Lại cũng có hai loại người cùng Ma Ba Tuần gây đại chiến tranh.

Thế nào là hai?

Một là chí tâm nói, hai là chí tâm nghe.

Vì sao vậy?

Này A Nan! Những người phạm hạnh được thông suốt nghĩa là thiện tri thức và bạn lành phát tâm lưu chuyển.

Vì sao vậy?

Này A Nan! Nếu có chúng sanh gặp thiện tri thức, sau khi gặp rồi, từ sanh cho đến giải thoát, cho đến già bệnh chết, lo buồn, khổ não không còn mà được giải thoát.

Này A Nan! Việc này từ xưa ta đã nói cho các Thanh Văn có hai nhân duyên có thể sanh chánh kiến. Một là từ người khác nghe pháp, hai là tại nội tâm mình tư duy. Từ người khác mà nghe có nghĩa là từ Phật được nghe. Nội chánh tư duy có nghĩa là từ Phật mà biết.

Vì sao vậy?

Này A Nan! Như các phàm phu khi Phật chưa xuất hiện, tự mình không thể tư duy. Sau khi Phật xuất thế rồi, dạy cho phàm phu làm như thế.

Này A Nan! Ta xem ý nghĩa ấy nên nói điều này. Suy nghĩ bên trong đều từ Chư Phật.

Lúc ấy Đức Phật nói bài kệ rằng:

Lành thay kẻ trượng phu

Được thấy tăng các trí

Nếu có kẻ dứt nghi

Bỏ phàm được thành Thánh

Thấy Thánh được an vui

Cùng sống lại được yên

Không thấy các người ngu

Như hay được yên ổn.

Che nên A Nan! Ta đã vì nghĩa này mà tùy theo hoàn cảnh diễn thuyết phạm hạnh đầy đủ. Nghĩa là các thiện tri thức và các bạn lành hay sanh tâm thiện liên tục lưu chuyển.

Vì sao vậy?

Này A Nan! Nếu có chúng sanh nào khi gặp thiện tri thức liền được sanh tâm lành, sau khi sanh tâm lành rồi lại sanh tính tâm, tín tâm rồi lại làm tất cả việc thiện, làm việc thiện rồi liền được các pháp lành. Sau khi được các pháp lành rồi, an trụ nơi pháp ấy. 

Trụ nơi pháp ấy rồi từ nơi Phật mà tôn trọng kính tin. Từ nơi Tăng mà cũng được kính trọng, sẽ được vào hàng Thánh, thích tu giới, tự tại nơi giới, dùng trí tuệ tán thán giới, vui nơi Niết Bàn.

Này A Nan! Như mây làm mưa đầy hố nhỏ, sau khi đầy hố nhỏ rồi thì cũng đầy hố lớn. Hố lớn đầy rồi thì sông nhỏ. Sông nhỏ đầy rồi đến sông lớn. Sông lớn đầy rồi lại đến biển.

Như vậy đó A Nan! Nếu có thiện nam tử hay thiện nữ nhân nào từ nơi Chư Phật mà nghe Phật nói rồi sẽ được căn lành mạnh mẽ. Sau khi được căn lành rồi thì gần gũi thiện tri thức. Sau khi gần gũi thiện tri thức rồi thì được những bạn lành. Sau khi được bạn lành rồi thì được điều thông suốt.

Sau khi được điều thông suốt rồi lại được lành cao cả. Sau khi được lành cao cả rồi thì được tâm tốt đẹp. Sau khi được tâm tốt đẹp rồi cho đến như pháp mà thuận theo phát tâm tu hành cứu cánh, chuyển cứu cánh đến thanh tịnh, cứu cánh phạm hạnh là cứu cánh tối hậu.

Này A Nan! Ta đã xem tất cả ngoại vật cũng đồng thời sanh trưởng, khi hoa quả thành tựu thì cũng có không biết bao nhiêu cái mất đi hà huống các ngươi làm việc thiện ấy cũng sẽ bị mất. Sự mất mát đó không trụ nơi đâu cả.

Cho nên A Nan! Các ông phải nên tu hành và làm việc thiện. Không có chúng sanh nào là không tu hành làm việc thiện, mà không chứng được quả và có mất mát.

Này A Nan! Ta cũng đã từng tu tất cả các việc lành và cũng đã có nhiều sai quấy.

Này A Nan! Khi ta tu hạnh Bồ Tát thì ta cũng đã tu tất cả những công đức lành nên được quả báo không sai trái.

Này A Nan! Ta xem khi Như Lai trên đường hành đạo thì từ nơi đòi hố có cao thấp bằng ngang, có chỗ hôi thối, có nơi thơm tho sạch sẽ. Có nhiều cây cỏ quý giá nơi rừng. Nhưng đồng thời cũng có cỏ úa nằm sâu ở đó.

Khi thần cây hiện thân hướng về lễ bái, thành ấp, đường sá, lại có chúng sanh, thấy Phật Như Lai theo Phật mà làm. Sau đó Như Lai trở lại chỗ cũ.

Này A Nan! Ta xem trong đời quá khứ Chư Phật, Bồ Tát đã cúi đầu hướng về làm lễ với Thanh Văn, Duyên Giác, Sư Tăng, Cha Mẹ, người trưởng thượng, Sa Môn, Bà La Môn. Tất cả các ngoại vật sau khi thấy Phật rồi liền cúi đầu thấp xuống để lễ. Nơi cao sẽ thấp, nơi thấp được cao. Cao thấp các nơi đều được ngang bằng.

Này A Nan! Ta xem tất cả ngu si phàm phu vì không tôn trọng bậc trưởng thượng cũng hư không cung kính, lại cũng chẳng lễ bái, ngã mạng tự ti. Vì ngã mạng cho nên bị hại vào nơi ràng rịt.

Này A Nan! Như Lai xem dây nhợ bị cột chân tay. Nên đã làm tất cả các việc lành.

Này A Nan! Hãy xem Như Lai làm các việc thiện như Bố Thí, Ái Ngữ, Lợi Hành, Đồng Sự. Đây là những việc lành để nhiếp hộ chúng sanh, không có phân biệt đây là cha ta, đây là mẹ ta, anh em chị em thân thuộc bà con.

Này A Nan! Ta vì tất cả chúng sanh luôn luôn có tâm bình đẳng không phân biệt.

Này A Nan! Ta từ lâu xa không có chúng sanh nào là không nhiếp thọ bố thí, ái ngữ, lợi hành, đồng sự, cũng như nhiếp thọ những người ngu si phàm phu vậy. Nhưng họ không biết thiện căn phước đức nhân duyên này. Sanh tử là căn bản để bị thọ những quả báo.

Này A Nan! Ta đã cùng chúng sanh được những căn lành phước lạc này vì tự chính thân ta đã tu nhiều nghiệp lành mới được quả báo như vậy.

Nãy A Nan! Tất cả thế gian đều có niềm vui, nhưng tất cả đều bị pháp vô thường biến đổi và ngay cả niềm vui này cũng bị vô thường nốt. Khi ta tu Bồ Tát hạnh thì vì các phàm phu mà thành thục Phật Đạo làm cho ta được vô vi Thánh và vô lậu lạc. Vô lậu lạc này là thường, không thay đổi và không bại hoại.

Cho nên A Nan! Các Bậc Thánh cũng phải tu những thiện nghiệp như thế và các Bậc Thánh trí cũng sẽ tu những thiện nghiệp như thế. Đây là chánh nghiệp.

Như vậy đó A Nan! Ta đã từ Thánh trí này mà tu thiện nghiệp.

Này A Nan! Và ta cũng sẽ nói về các việc khác. Nếu có chúng sanh vì cầu Niết Bàn cho đến phát tâm làm một ít việc lành, thì đây là chủng tử vậy.

Nghe Phật Như Lai nói các pháp thâm diệu như thế, liền giải bày ý nghĩa sâu sắc và nhớ nghĩ đến Đức Phật, tâm sanh ái kính, có người rơi lệ, có kẻ la lên.

Ngay cả nơi địa ngục, súc sanh, ngạ quỷ không có nơi nào là không từ nơi bồ đề này mà không được cứu cánh. Không có nơi nào như vậy cả.

Này A Nan! Lại có chúng sanh nhớ nghĩ đến Như Lai, từ pháp giác ngộ mà ưa chảy nước mắt. Người tóc dựng mà la lên.

Này A Nan! Hãy khoan làm khác đi. Những chúng sanh bị đọa nơi ác đạo như địa ngục, súc sanh, ngạ quỷ không có nơi nào là không có vậy.

Này A Nan! Hãy đừng buông lung. Hãy chuyên cần phương tiện, tu các việc lành.

Này A Nan! Chư Phật Thế Tôn cũng không phóng dật mà chứng giác ngộ cũng như các trợ đạo pháp cũng chẳng phóng dật mà được.

Này A Nan! Nếu có những điều lành được thọ nhận như vậy là kẻ cầu lợi ích vậy, cầu an lạc, cầu lân mẫn, khởi tâm từ bi, nên như vậy mà làm. Kẻ nào đáng độ, ta đã độ xong. Nay các ngươi cũng nên làm như vậy. Đừng làm cho chân đạo ấy đoạn tuyệt. Lại cũng đừng làm cho chánh pháp của Phật bị chìm đắm.

Này A Nan! Hãy nên làm cho pháp nhãn của Phật được ở lại dài lâu. Các ngươi hãy vì Trời người mà lưu bố rộng ra.

Này A Nan! Ta nay đúng lúc phó chức Chánh Pháp Bảo Tạng cho ông, hãy đừng cho mất. Hãy làm như vậy. Đây là lời dạy của ta vậy.

***