Kinh Đại thừa

Phật Thuyết Kinh đại Thừa đảnh Vương

PHẬT THUYẾT

KINH ĐẠI THỪA ĐẢNH VƯƠNG

Hán dịch: Tam Tạng Pháp Sư

Nguyệt Bà Thủ Na, Đời Trần
 

PHẦN BỐN
 

Nghe nói pháp sâu xa

Người không sinh sợ hãi

Nên biết chúng sinh ấy

Phật nói là Bồ Tát.

Bấy giờ, Đồng Tử Thiện Tư Duy dùng kệ bạch Phật:

Thế Tôn Vô Thượng Sư

Vì con hiện ra đời

Ở trong pháp này nêu

Tướng khác chỉ tên gọi.

Mâu Ni hiện nơi đời

Phật sinh không nghĩ bàn

Đoạn sạch các lưới ma

Để hiện lưới chánh pháp.

Con đoạn hết sinh tử

Không lâu đến Đạo Tràng

Nếu người có tưởng khác

Vì tướng mà giảng thuyết.

Thế Tôn nói, nên cầu

Thấy rồi, nhập Niết Bàn

Độ thoát cả muôn loài

Dứt hẳn mọi nghi lầm.

Đức Thế Tôn bảo Đồng Tử Thiện Tư Duy: Hạnh không nghi lầm là hạnh Bồ Tát. Hạnh giúp đỡ là hạnh Bồ Tát. Hạnh không phân biệt, xa lìa tất cả lỗi lầm, dùng hạnh sâu xa thương yêu tất cả chúng sinh là hạnh Bồ Tát.

Này Đồng Tử Thiện Tư Duy! Hành theo tướng hành theo hư dối là tướng của dục. Xả bỏ hành của dục, xa lìa các sân hận, tâm bình đẳng với tất cả chúng sinh, vì tâm không thể nắm bắt. Hành theo hạnh đại Từ để cầu pháp. Thực hành hạnh đại bố thí để không xả bỏ chúng sinh.

Thực hành hạnh không nghi ngờ để không theo kiến giải của kẻ khác. Thực hành hạnh không bị phiền não bức bách để được an lành. Thực hành hạnh tinh tấn để không còn lười biếng. Thực hành hạnh tam muội để tâm được rộng mở.

Thực hành hạnh trí tuệ để biết tất cả tướng của pháp. Thực hành hạnh vô úy để không còn khiếp nhược. Thực hành hạnh không chướng ngại để thành tựu hạnh thù thắng là ảnh tượng của Như Lai. Quán xét Thế Giới chung sinh khắp mười phương để đạt được hạnh không vướng mắc.

Bấy giờ, Thế Tôn nói kệ:

Nói các hạnh Bồ Tát

Xa lìa những nghi lầm

Hạnh cùng với ngu si

Cả hai không thủ đắc.

Phi hạnh dùng làm hạnh

Đó là hạnh Bồ Tát

Nếu người biết hạnh này

Người ấy hành vô ngại.

Nói các bậc Bồ Tát

Luôn gìn giữ các pháp

Để cầu vô sở đắc

Đấy là hành vô thượng.

Nếu nói ta tu hành

Tức trụ trong điên đảo

Do trụ trong điên đảo

Không thể được vô úy.

Đây là hành ngôn thuyết

Ngôn thuyết không nắm bắt

Nếu biết được như vậy

Là hành thừa vô thượng.

Đại thừa thừa vô thượng

Thừa này không lo sợ

Lo sợ và không sợ

Tất cả đều hý luận.

Ta nói tất cả hành

Hết thảy hành đều không

Nếu các hành đều không

Đó là hành vô thượng.

Hành này là sâu xa

Giữ gìn tất cả pháp

Giữ gìn và thâm diệu

Đây phân biệt tất cả.

Sâu xa cùng với hành

Trong đấy cả hai không

Nếu biết ở cõi này

Không phân biệt các pháp.

Không pháp để chấp giữ

Không pháp, không thủ đắc

Đây là tánh các pháp

Không tánh để diễn thuyết.

Không bền chắc, không dục

Vì cầu nên hiện bày

Văn tự không chấp giư

Đấy là câu vô thượng.

Ta dùng phương tiện nói

Người nghe chớ sinh sợ

Vì cầu không thể được

Cũng không hủy hoại tướng.

Các hạnh chúng sinh này

Thật lý không thể chứng

Nếu biết được như vậy

Gọi là khéo tu học.

Các chúng sinh là không

Nên ta nói chúng sinh

Pháp chúng sinh như vậy

Đạo ấy là vô thượng.

Hoặc tâm, hoặc chúng sinh

Hoàn toàn không thủ đắc

Đây là nghĩa đệ nhất

Bậc đại từ đã thuyết.

Các vị Đại Bồ Tát

Đại thí chủ thế gian

Vì thường tu bố thí

Nên gọi là thí chủ.

Nếu pháp không thủ đắc

Nên các pháp đều không

Khi ấy tu bố thí

Là Bồ Tát không trí.

Nếu pháp không thủ đắc

Ở trong pháp cao thấp

Do chẳng còn kinh sợ

Nên gọi chân thí chủ

Nếu pháp không thủ đắc

Thì pháp không nghĩ bàn

Đây gọi chân trì giới

Các pháp không chỗ nương.

Cõi Phật không nghĩ bàn

Vì các Bồ Tát nói

Kẻ ngu không hiểu biết

Giới cấm không thanh tịnh.

Nhẫn nhục với chúng sinh

Chúng sinh không chấp giữ

Đây là Nhẫn vô thượng

Nên ở trong pháp nêu.

Nếu tâm không chấp giữ

Cũng không có phân biệt

Đây là nhẫn vô thượng

Vì pháp không thủ đắc.

Nếu khi sinh mệt mỏi

Bồ Tát nên xa lìa

Là tinh tấn vô thượng

Theo tên gọi mà nêu.

Thân tâm luôn tinh tấn

Không nương vào các pháp

Đây là tinh tấn nhất

Vì các Bồ Tát nói.

Bồ Tát trong các pháp

Nếu không sinh mệt mỏi

Không dụng công, tinh tấn

Là tinh tấn vô thượng.

Nơi các pháp trong, ngoài

Tâm tánh không thủ đắc

Tâm ấy khéo điều hòa

Vì tâm không chấp giữ.

Duyên dựa cũng do tâm

Tự tánh không thật có

Không tâm Tam Ma Đề

Nên gọi là tam muội.

Thiện Thệ là ta nói

Tam ma bạt đề này

Nếu không lìa pháp ấy

Ta nói khéo điều phục.

Không dùng trí tuệ biết

Pháp có ít tự tánh

Tự tánh cùng với pháp

Cả hai hoàn toàn không.

Không chấp tất cả pháp

Cảnh giới của tâm thức

Không dùng trí biết pháp

Tự tánh rốt ráo không.

Nếu biết được như vậy

Là niệm lực Bồ Tát

Hành trong nghĩa đệ nhất

Phi cảnh giới thế gian.

Tất cả chúng không thật

Mà vì nói chánh pháp

Ở trong đại chúng kia

Không khởi tưởng chúng sinh.

Chúng sinh ấy như huyễn

Huyễn này thảy đều không

Khi nghe nói như vậy

Không sinh tưởng chướng ngại.

Hoặc các pháp ta, người

Cả hai đều là không

Nghe nói pháp như vậy

Không sinh tưởng chướng ngại

Hai pháp trong và ngoài

Nẻo hành của bậc trí

Tâm không có cao, thấp

Cùng tất cả thế gian.

Hết thảy pháp vô ngại

Như dấu giữa hư không

Tự tánh pháp cũng thế

Như dấu giữa hư không.

Bồ Tát biết như vậy

Gọi là khéo thông suốt

Hiểu rõ tất cả pháp

Biết nẻo hành chúng sinh.

Chúng sinh không nắm bắt

Cầu pháp cũng như thế

Trí biết rõ các cõi

Cõi ấy hoàn toàn không.

Ta nói nhập môn này

Hành nơi đạo vô thượng

Chứng đạo như vậy rồi

Rõ các hành chúng sinh.

Cõi nước và muôn loài

Cả hai đều không thật

Trí bậc nhất như vậy

Biết tất cả các pháp.

Ở các pháp trong ngoài

Trí tuệ không chỗ chấp

Xa lìa, không chấp pháp

Đó gọi là cõi thật.

***