Kinh Đại thừa

Phật Thuyết Kinh đại Thừa Tùy Chuyển Tuyên Thuyết Chư Pháp

PHẬT THUYẾT

KINH ĐẠI THỪA TÙY CHUYỂN

TUYÊN THUYẾT CHƯ PHÁP

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư

Thiệu Đức, Ngài Tam Tạng Pháp Sư

Giáo Biện Tài, Đời Tống Minh
 

PHẦN MỘT
 

Tôi nghe như vậy!

Có một thời, Đức Phật đang cùng với một ngàn hai trăm năm mươi Tỳ Kheo và hai ngàn Bồ Tát, cư ngụ tại núi Thứu Phong trong thành Vương Xá. Các vị Bồ Tát này, đều là những bậc đứng đầu, như Bồ Tát Trang Nghiêm, Bồ Tát Sư Tử Du Hý, Bồ Tát Bất Động Quang, Bồ Tát Hoan Hỷ Vô Cấu Quang.

Bồ Tát Nhật Quang Diễm, Bồ Tát Thậm Thâm Ly Cấu, Bồ Tát Liên Hoa Tướng, Bồ Tát Sư Tử Trí, Bồ Tát Kim Sắc Tướng, Bồ Tát Phạm Thiên Âm, Bồ Tát Sư Tử Tuệ Vương, Bồ Tát Vô Cấu Kim Quang, Bồ Tát Vi Diệu Sắc Thân, Bồ Tát Phóng Quang Hoại Ma, Bồ Tát Tịch Tĩnh Chư Căn, Bồ Tát Đà La Ni Vương, Bồ Tát Cát Tường Thanh Tịnh Tướng, Bồ Tát Diệu Cát Tường Thôi Phục Hoại Ma…

Khi đó, ở giữa đại chúng, nhìn thấy sắc vàng thân Phật tỏa sáng, Bồ Tát Sư Tử Du Hý, sinh lòng ưa thích, liền đứng dậy đi quanh Phật ba vòng, gối phải chạm đất.

Chắp tay cung kính, mà nói bài cú tụng:

Như Lai, sắc vàng ròng

Tướng tốt, thân đoan nghiêm

Trong số kiếp trần sa

Chứa nhóm các công đức.

Phước, trí thảy tròn đầy

Chứng ngộ đạo vô thượng

Phát triển lòng đại bi

Ứng hiện cõi Ta Bà.

Chúng Trời, Người, Bát Bộ

Ngưỡng trông không biết chán

Từ trong nơi tự tánh

Diễn ra pháp vi diệu.

Sâu xa thật khó lường

Chỉ Phật mới biết được

Tánh chúng sinh mê muội

Nghe nói không thể hiểu.

Như Lai Đại Đạo Sư

Phương tiện hay, khéo léo

Dẫn dụ các quần mê

Lần lượt được khai ngộ.

Chúng sinh, tâm sáng tốt

Xưa nay thường sâu lắng

Trong sạch, không nhiễm nhơ

Đầy đủ các công đức.

Thể tánh như hư không

Không có các trở ngại

Không sinh, cũng không diệt

Không tới, cũng không lui.

An trụ nơi pháp tánh

Không động như Tu Di

Tất cả thảy bình đẳng

Chân thật không nghĩ bàn.

Chúng sinh kiếp xa xưa

Tham dính vào các dục

Rơi vào trong bể khổ

Không thể cầu lìa ra.

Như Lai, pháp sâu xa

Mầu nhiệm thật khó nghĩ

Từng bậc thượng trung hạ

Tùy thuận mà diễn nói.

Như mưa Trời một vị

Rưới khắp cả mười phương

Cỏ cây cùng rừng rậm

Tùy theo loại lớn nhỏ,

Ở khắp trên mặt đất

Đều mong được thấm nhuần.

Pháp Như Lai diễn nói

Cũng đều như thế đó

Dùng một âm vi diệu

Diễn nói vô lượng nghĩa

Căn cơ có sai khác

Tùy nghe, mà được hiểu.

Thế nên trong một hội

Thảy đều nhập Phật tuệ

Chính sức thần thông Phật

Gọi là không nghĩ bàn

Con nơi kiếp xa xưa

Thường theo lời Phật dạy

Nên nay trong hội này

Được dự dưới tòa Phật.

Pháp Như Lai diễn nói

Con đều giữ tất cả

Hiện tại cùng vị lai

Cúi xin Phật diễn nói.

Lúc ấy, Phật bảo Đại Bồ Tát Sư Tử Du Hý: Thật lành thay, này thiện nam! Tâm ban đầu sáng đẹp của tất cả chúng sinh trong thế gian, xưa nay là trong sạch không nhiễm bụi nhơ, tròn đầy mười phương, yên ả vắng lặng. Giống như hư không, vốn không bụi bặm, yên lặng trong sạch.

Chúng sinh, mắt bị bệnh, hoa hư không phát sinh. Mắt bị bệnh thấy ra, nào là hoa, sinh hoa diệt. Bệnh mắt đã hết, hoa hư không cũng mất luôn. Hư không trong sạch, vốn không lay động. Tâm ban đầu sáng đẹp cũng lại như vậy. Xưa nay nó vốn trong sạch, không nhiễm các nhơ bẩn.

Chúng sinh do điên đảo, nên rồi phản tỉnh theo mê, sinh tâm phân biệt, đối với các cảnh trần, đó là: Mắt thấy sắc, tai nghe tiếng, mũi ngửi mùi, lưỡi nếm vị, thân chịu va chạm, ý rõ pháp trần.

Sáu căn thức này, mỗi thứ đều chạy theo cảnh giới các trần, lầm tưởng dính mắc vào cảnh giới các trần, liền sinh ái nhiễm, rồi tạo ra các nghiệp. Khi nghiệp thành, phải chịu quả báo, đọa trong bể khổ, trôi lăn trong sinh tử, chịu mọi khổ não, khác nào như xoay vòng lửa, không có lúc ngừng nghỉ.

Như Lai với lòng lành lớn, thương xót khắp cả, bày ra phương tiện nói các pháp môn như: Xa ma tha, Tam ma bát đề, Thiền Na, Chỉ, Quán. Khiến cho chúng sinh thâu tóm tâm mình dần dần un đúc sự tu tập, chứng đắc quả Phật, thoát khỏi nẻo ác.

Thiện nam! Nếu những thầy giáo nào, mọi chúng sinh nào trong thế gian, muốn cầu bồ đề, thì phải dùng tâm chân thật, ngay thẳng mà hành chánh đạo. Còn nếu tâm hành bị nhiễm dục, quanh co, lượn lẹo, không thật. Họ chính là kẻ hành tà đạo. Hoàn toàn không có việc mong cầu bồ đề ở nơi họ.

Này thiện nam! Nếu các chúng sinh, tâm và việc làm đều thực hành cái tốt, trừ bỏ ý tưởng giả dối, không còn sự phân biệt, hiểu rõ pháp là trống không và vắng lặng, không thấy không, không thấy nguyện, không khởi thấy giả dối, không thấy tánh, không thấy tướng, không thấy Phật, không thấy bồ đề, luôn thực hành theo chánh kiến, gieo các căn lành, đầy đủ nguyện bồ đề.

Những người như vậy, thân như vật báu vô giá. Chư Phật ba đời. Ở quá khứ, hiện tại, vị lai, cũng đều thực hành đạo này mà đạt được bồ đề, gọi là giải thoát, dứt mọi nghi hoặc, không tâm phân biệt, ngữ nghiệp thanh tịnh, nói pháp chân thật.

Đạt Nhất thiết trí, hiện rõ tướng tự nhiên, hiển hiện bằng văn tự, không văn tự, nói tướng chân thật, nói tướng tâm bồ đề, nói bố thí, nói bình đẳng, không tham, nói giữ giới để không nhiễm các dục, nói nhẫn nhục để tâm không sân hận, nói siêng năng để không biếng nhác, nói thiền định để an ổn ở nơi vắng lặng, nói trí tuệ để khéo hay lựa chọn.

Như vậy, Chư Phật mở bày giảng nói tất cả pháp môn sâu xa như: Xa Ma Tha, Tam Ma Bát Đề, Thiền Na… và trăm ngàn câu chi na dữu đa Pháp Môn.

Các loài súc sinh, địa ngục, các loài hữu tình, nghe pháp, thảy đều xa lìa các nẻo ác, rõ biết: Không, vô tướng, vô nguyện, giải thoát. Như thế, với ba nghiệp trong sạch, họ cung kính cúng dường, tôn trọng, công đức, đạt được tâm an vui giống như đất bằng. Tất cả hàng Thanh Văn, Duyên Giác, các Đại Bồ Tát, ngày đêm cung kính, đó là sự giải thoát sâu xa cao cả bậc nhất.

Khi nghe Đức Thế Tôn nói như vậy, Đại Bồ Tát Sư Tử Du Hý sung sướng vui mừng, sinh sự hiểu sâu sắc.

Khi ấy, Đức Thế Tôn mới nói kệ:

Ngươi và thế gian

Tất cả chúng sinh

Tâm không có hai

Rõ các pháp: Không.

Đạt được bồ đề

Lìa tham, sân, si

Khiến không tạo nữa

Tự tánh thanh tịnh.

Giả dối không sinh

Một lòng bình đẳng

Không có tán loạn

Cầu pháp hữu tình.

Ngay trong hội này

Quán tưởng, mộng, huyễn

Rõ biết không thật

Hướng Phật bồ đề.

Biết chắc không xa

Được đạo như vậy

Được mà không được

Sáng mà không sáng.

Chỉ cùng Như Lai

Trí tuệ sáng tỏ

Nên biết như vậy

Thế gian bậc nhất.

Gọi Đại trượng phu

Người đều kính ngưỡng

Mới tự xoay tâm

Gần gũi bạn tốt.

Ngưỡng trông vâng theo

Không hề biếng nhác

Dần dà tăng tiến

Rõ tánh pháp không.

Siêng tu các hạnh

Không còn thoái chuyển

Sinh nơi nơi tốt

Giữ được bồ đề.

Ngay trong thiền định

Vắng lặng không động

Cũng không giữ giới

Cũng không phân biệt.

Có giới, không giới

Thể tánh chỉ một

Được bồ đề rồi

Tâm vào Phật thừa.

An trụ pháp tánh

Thể như hư không

Không có trở ngại

Diễn nói chánh pháp

Cứu giúp hữu tình

Một lòng bình đẳng

Chẳng khác với Phật.

Lại có Tỳ Kheo

Tham đắm, buông lung

Không học đạo Thánh

Thân, tâm rối rắm,

Chẳng khác người điên

Tợ kẻ lên đồng

Suốt ngày thường tạo

Ba độc tội nặng.

Kẻ ngu hung ác

Tánh khó điều phục

Đến kẻ cực si

Trọn không lợi ích,

Gần gũi bạn ác

Luyến đắm năm dục

Mê hoặc người nữ

Chưa từng tạm bỏ.

Người ấy một lòng

Gây tội phá giới

Ngu si không biết

Hủy giới hoàn toàn,

Trong hàng phá giới

Họ là bậc nhất

Đối với nẻo lành

Chẳng được gì cả.

Sức hành Xiển đề

Phẫn hận kiêu ngạo

Gây tội xong rồi

Sẽ chịu quả khổ

Đối với pháp lành

Tâm không ưa thích

Nghe âm ưa tiếng

Hớn hở vui mừng,

Tâm luyến không rời

Nhóm tập bạn xấu

Thân ngữ không lành

Dựa theo tham, sân

Cùng nhau vui sướng

Rồi từ từ đi.

***