Kinh Đại thừa

Phật Thuyết Kinh Nguyệt đăng Tam Muội

PHẬT THUYẾT

KINH NGUYỆT ĐĂNG TAM MUỘI

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư

Na Liên Đề Da Xá, Đời Cao Tề
 

PHẦN BỐN MƯƠI MỐT
 

Tỳ Kheo biết tháp pháp cũng vậy

Con dùng thuốc hay trị bệnh Ngài

Ngài hay diễn thuyết pháp thắng diệu

Dẫn chúng sinh đến đạo vô thượng.

Nếu như Tỳ Kheo Pháp Sư chết

Pháp ấy làm sao mà được nghe?

Phụ vương nên biết Tỳ Kheo chết

Liền mất đi Tam ma đề này.

Pháp Sư cũng như đèn tịnh diệu

Trị lành phiền não của chúng sinh

An trụ Tam ma đề rộng lớn

Cứu tế chúng sinh trong đường ác.

Việc làm Tỳ Kheo không thể lường

Thường luôn an trụ tâm rộng lớn

Đã khéo học cú nghĩa quyết định

Các dị luận không thể phá hoại.

Ở trong vô lượng ức số kiếp

Vĩnh viễn không còn thọ thân nữ

Như Phật đã nói phải kính pháp

Con đã cung kính vị Pháp Sư.

Thế Giới Phật ấy như hằng sa

Đầy khắp vật báu dâng Như Lai

Nếu ai tịnh tâm cúng ngón chân

Phước này hơn kia rất tối thắng.

Như vậy nữ nhân sau khi chết

Liền được trông thấy ngàn ức Phật

Ở chỗ Phật ấy được xuất gia

Thọ trì Thắng tam muội như vậy.

Ở chỗ Chư Phật Lưỡng Túc Tôn

Cho đến sau khi Bát Niết Bàn

Tất cả như vậy thường xuất gia

Phật Tử thanh tịnh không ô nhiễm.

Cũng ở chỗ Như Lai Đăng Minh

Trong pháp Phật đó tu phạm hạnh

Lúc đó con được chuyển thân nữ

Làm Đại Pháp Sư nói thắng pháp.

Vua Trí Lực ấy là Di Lặc

Thường luôn dũng mãnh hộ trì pháp

Pháp Sư chính là Phật Nhiên Đăng

Vương nữ thuở xưa là thân ta.

Hay bỏ thân mình không luyến tiếc

Công đức cúng dường Bậc Tự Tại

Luôn luôn xa lìa tâm siễm khúc

Để cầu được tam muội như vậy.

Thấy Tỳ Kheo ấy bị bệnh khổ

Lúc đó bao nhiêu người khóc lóc

Tất cả thảy đều được không thoái

Rốt ráo xa lìa các đường ác.

Người ấy không còn các phiền não

Xa lìa hủy báng và bệnh khổ

Đầy đủ năm căn không tàn khuyết

Tâm cũng không có các ưu sầu.

Tất cả đều đoan nghiêm thù diệu

Công đức oai thần thường chiếu sáng

Ba hai tướng, trăm phước trang nghiêm

Đều nhờ cúng dường người bệnh vậy.

Ở trong pháp ta đều xuất gia

Vào thời mạt thế sau cùng này

Nếu thọ trì tạng chánh pháp ta

Họ sẽ được thấy ngàn ức Phật.

Thọ trì cung kính pháp của ta

Đó là nhiếp trì giống Bồ Đề

Lợi ích rộng rãi các chúng sinh

Sẽ thấy được Đức Phật A Súc.

Nghe ta hành hạnh Thắng Bồ Đề

Liền đạt được điều Thánh mến yêu

Tất cả việc trang nghiêm thuở xưa

Dâng hiến cúng dường các Như Lai.

Tỳ Kheo đa văn trì cấm giới

Thấy rồi tịnh tâm mà phụng sự

Lại hay xa lìa các sân, mạn

Hằng làm phước lớn thật tối thắng.

Xa lìa tất cả sân, mạn rồi

Cúng dường con ta, người hộ pháp

Vô lượng ức kiếp lìa tăm tối

Quyết không đọa vào các ác đạo.

Tâm tranh tụng phải đọa ác đạo

Tuy trì cấm giới và đa văn

Cúng dường Chư Phật rộng bố thí

Yên tịnh thiền định chẳng ích gì.

Bấy giờ, Trưởng Lão A Nan từ tòa đứng dậy bày áo vai phải, gối phải quỳ xuống đất, chắp tay hướng Phật thưa rằng: Bạch Thế Tôn! Con ở chỗ Đức Như Lai Ứng Chánh Biến Tri, có điều muốn thưa hỏi, mong Đức Như Lai cho phép. Tùy theo sự thưa hỏi xin giải thích cho.

Bấy giờ Phật bảo A Nan: Ông hãy ngồi lại chỗ mình, Như Lai Bậc Ứng Chánh Biến Tri cho phép ông tùy ý hỏi, ta sẽ giải đáp để tâm ông được hoan hỷ.

Khi ấy Trưởng Lão A Nan bạch Phật: Bạch Thế Tôn! Con xin vâng lời Bậc Tu Già Đa, con xin vâng lời Bậc Bà Già Bà đã cho phép con thưa hỏi.

Bấy giờ Trưởng Lão A Nan vui mừng thưa rằng: Bạch Thế Tôn! Do nhân duyên gì mỗi một Bồ Tát hành hạnh Bồ Tát bị chặt tay chân và cắt tai, mũi, hay móc hai mắt, chặt từng phần trong thân thể, gặp các thứ khổ như vậy thảy đều nhẫn chịu, mà không thoái chuyển quả vị Vô Thượng, Chánh Đẳng, Chánh Giác?

Phật bảo: Này A Nan! Nếu ông biết ta vì cầu quả vị Vô Thượng, Chánh Đẳng, Chánh Giác nên chịu đựng biết bao thống khổ thì ông không nỡ mở miệng huống chi là hỏi.

Này A Nan! Giả sử có người từ chân đến đầu bỗng nhiên bốc cháy, lại có người khác đi đến chỗ người ấy mà nói rằng: Này Trượng Phu! Với thân thể bị lửa bốc cháy như vậy, vẫn hưởng thụ năm dục lạc, tùy ý thọ nhận ca múa vui chơi.

Phật bảo: Này A Nan! Ý ông thế nào?

Thân người ấy bị lửa bốc cháy hừng hực thì có thể tùy ý mà hưởng thọ sự ca múa, vui cười, đùa giỡn với năm thứ dục lạc chăng?

A Nan bạch Phật: Thưa không, bạch Thế Tôn!

Đức Phật bảo: Này A Nan! Lửa trên thân người ấy chưa tắt mà vẫn có thể hưởng thọ thú vui ngũ dục, ca múa, vui chơi. Như Lai thì không như vậy. Thuở xưa, lúc hành Bồ Tát hạnh, ta thấy chúng sinh ở ba đường ác thọ khổ và các nghèo nàn hoàn toàn chẳng có sự vui sướng.

Này A Nan! Nếu thời quá khứ khi Bồ Tát tu hạnh Bồ Tát thành tựu giới không khuyết, giới không thủng, giới không lỗi, giới không tạp, giới không thủ, giới không động, giới không ô trược, giới không hoại, giới không thô thiển, giới không hiện tướng, giới không trái ngược, giới chánh trực, giới như lời thề trọng yếu, giới nhiếp hộ chúng sinh.

Này A Nan! Đại Bồ Tát tu Bồ Tát hạnh thành tựu các giới như vậy, không gặp sự chặt tay chân, cắt tai, mũi, chặt đầu, móc mắt và các bộ phận khác trong thân, cũng không thọ lãnh các khổ, mau chóng được quả vị Vô Thượng, Chánh Đẳng, Chánh Giác.

Này A Nan! Về thời quá khứ A tăng kỳ kiếp rộng lớn vô lượng, chẳng thể nghĩ bàn, không thể xưng, không thể lường, không có ngằn mé, lúc ấy có một Đức Phật Hiệu là Bảo Liên Hoa Nguyệt Tịnh Khởi Vương Phật, Như Lai, Ứng Cúng, Chánh Biến Tri, Minh Hạnh Túc, Thiện Thệ, Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ, Điều Ngự Trượng Phu, Thiên Nhân Sư, Phật Thế Tôn.

Này A Nan! Đức Phật Bảo Liên Hoa Nguyệt Tịnh Khởi Vương ấy thọ đến chín mươi chín ức na do tha trăm ngàn kiếp. Đức Phật ấy trong suốt thời gian đó độ chín mươi ức trăm ngàn chúng sinh an trụ không thoái chuyển nơi Phật Pháp.

Này A Nan! Sau khi Đức Như Lai Bảo Liên Hoa Nguyệt Tịnh Khởi Vương Ứng cúng Chánh Biến Tri đã Bát Niết Bàn, lúc chánh pháp đã diệt, trong thời mạt pháp đối với Tu Đa La này có vô lượng chúng sinh chán ghét, có vô lượng chúng sinh vứt bỏ.

Lúc ấy hết sức hãi hùng, lúc ách nạn lớn, lúc không có mưa, hay mưa nhiều, mưa không đúng thời, lúc đói kém, lúc tà kiến, lúc cầu mong ngoại đạo thuyết giáo, lúc ác thú, Dạ Xoa, lúc sấm sét, mưa đá, lúc hủy hoại Bồ Đề của Phật có bảy ngàn Bồ Tát ở thành ấp, đô thị của Vua, tụ lạc của nhân dân, từ đó ra đi đến an trụ trong rừng Phổ Hiền, cùng với Pháp Sư Thiện Hoa Nguyệt. Khi ấy vị Tỳ Kheo kia nói pháp môn Đà La Ni cho mọi người nghe.

Này A Nan! Pháp Sư Thiện Hoa Nguyệt ấy vào một thời ở riêng một mình, tĩnh tọa, dùng thiên nhãn giới, thanh tịnh hơn người thường, thấy nhiều ức Bồ Tát, trồng các căn lành ở Thế Giới của Đức Phật khác, lúc chết lại sinh chỗ này, nếu họ được nghe pháp môn Đà La Ni này liền được không thoái chuyển đối với quả vị Vô Thượng, Chánh Đẳng, Chánh Giác.

Nếu họ không được nghe pháp môn Đà La Ni này, liền bị thoái thất quả vị Vô Thượng, Chánh Đẳng, Chánh Giác.

Khi ấy Pháp Sư Thiện Hoa Nguyệt nghĩ như vậy xong liền từ tam muội đứng dậy đi đến chỗ chúng Đại Bồ Tát ấy nói rằng: Này các Thiện Nam Tử! Nay tôi muốn đến thành ấp, tụ lạc diễn nói pháp yếu cho chúng sinh.

Bấy giờ chúng Đại Bồ Tát bạch Pháp Sư Thiện Hoa Nguyệt: Tất cả các Bồ Tát chúng tôi không muốn Nhân Giả ra khỏi khu rừng này đi đến tụ lạc, thành ấp, đô thị của Vua ấy.

Vì sao?

Vì có rất nhiều Tỳ Kheo, Tỳ Kheo Ni, Ưu Bà Tắc, Ưu Bà Di ngã mạn trong thời Tượng Pháp, muốn sát hại người.

Khi ấy Pháp Sư Thiện Hoa Nguyệt thưa với chúng Bồ Tát: Nếu tôi luyến tiếc thân mạng thì không thể gìn giữ các Phật Pháp ở quá khứ, vị lai và hiện tại.

Khi ấy Pháp Sư liền nói bài kệ:

Luôn luôn không trụ nơi ngã tưởng

Mới hộ trì được pháp Như Lai

Thắng Bồ Đề rộng lớn Chư Phật

Trong đời ác thế hay thị hiện.

Nếu lìa tất cả chấp ngã tưởng

Cũng lìa chúng sinh và thọ mạng

Với các sắc, thanh, hương, vị, xúc

Hãy sớm xa lìa hộ Phật Pháp.

Nếu cúng trăm ức na do Phật

Tín tâm thanh tịnh thí vật ngon

Cũng thí đèn, vòng hoa, phướn lọng

Cho đến hằng sa nhiều ức kiếp.

Nên lúc mạt thế chánh pháp suy

Khi Phật Pháp sắp diệt như vậy

Có thể hộ pháp một ngày đêm

Công đức như vậy hơn người kia.

Ta là Thánh Sư Tử loài người

Lúc chánh pháp diệt mà không hộ

Không thể gọi là cúng dường Phật

Cũng không thể gọi kính Đạo Sư.

Các ngươi an lạc, tự lợi ích

Khéo biết hộ vệ nơi thân mình

Trong chánh pháp luật chớ phóng dật

Nên thường an trụ, tu hạnh từ.

Hộ trì chánh giới không tạp loạn

Thanh tịnh sáng ngời, không cấu uế

Đó là cúng dường tất cả Phật

Các Như Lai quá khứ, hiện tại.

Bố thí pháp bảo, luôn tu nhẫn

Tập định chỗ vắng, khéo điều phục

Lìa các đấu tranh, hành nhân tốt

Đi đến thành ấp, cứu chúng sinh.

Thắng Tiên đại trí sắp Niết Bàn

Có người thương khóc hoặc đảnh lễ

Mong thấy rừng cây hương khả ái

Bậc Trí chớ đi, cứu chúng tôi.

Thuở xưa Đạo Sư khắp mười phương

Các căn tịch tĩnh, khéo điều phục

Đi đến núi rừng chỗ tịch tĩnh

Thẳng tới vô thượng thắng Bồ Đề.

Lại hay khéo hành nhân Bồ Đề

Tu tập phước đức và trí tuệ

Ở rừng tùy thuận mà học tập

Mong Đại Thánh oai đức chớ đi.

Thân người tướng tốt thật vi diệu

Đầu tóc xanh đen thật khả ái

Da dẻ sáng ngời như núi vàng

Chiếu diệu rực rỡ nơi đại địa.

Tướng lông giữa mày rất khả ái

Giống như ngọc báu ánh sáng trắng

Chớ khiến người khác sinh đố kỵ

Mất mạng vì Quốc Chủ, Đại Thần.

***