Kinh Đại thừa

Bộ Đại Tập

PHẬT THUYẾT

KINH PHÂN BIỆT DUYÊN SANH

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư

Pháp Thiên, Đời Tống
 

Như thật tôi nghe!

Một thuở nọ, sau ngày Phật thành đạo, Ngài ngồi một mình dưới gốc cây Bồ Đề, gần bờ ao Ô Lô Vĩ Loa, bên sông Ni Liên, tâm tự nghĩ rằng: Pháp khổ, thế gian không ai có thể tránh. Thế nhưng chẳng mấy ai biết lo sợ. Đó là pháp quyết định có thật. Nếu người nào quan sát đúng như vậy là điều phước lợi lớn. Pháp vui, thế gian cũng lại như vậy.

Không ai có thể tránh khỏi. Thế nhưng chẳng mấy ai biết nhàm chán. Đó là pháp quyết định có thật. Nếu người nào quan sát đúng như vậy là điều phước lợi lớn.

Phật còn nghĩ rằng: Mọi giới ở thế gian như Trời, Người, Ma, Phạm, Sa Môn, Bà La Môn v.v… đối với pháp này không thể biết rõ một cách hoàn toàn được.

Nếu như có người nào hay suy nghĩ và cảnh giác về sự khổ vui, thấu rõ được sự khổ vui như vậy chẳng phải là pháp cứu cánh, thường suy nghĩ và tu hành đúng theo pháp ấy, người đó sẽ được đầy đủ các pháp lành giới, định, huệ, giải thoát và giải thoát tri kiến, v.v…

Tất cả Chư Phật quá khứ, vị lai đều biết rõ được mỗi mỗi sự khổ vui của thế gian, và đã tu hành đúng theo pháp ấy. Nhờ sức tự tu hành mới thành bậc Chánh Giác.

Tại sao thế?

Vì pháp này là pháp chưa từng có, không ai có thể hiểu biết một cách thấu đáo hoàn toàn. Các Đức Như Lai Ứng Cúng Chánh Đẳng Chánh Giác đều biết pháp ấy một cách hoàn toàn và đã tu hành đúng như pháp ấy mới thành bậc Chánh Giác.

Các Đức Như Lai Ứng Cúng Chánh Đẳng Chánh Giác vị lai cũng sẽ biết rõ các pháp khổ vui của thế gian như vậy, và tu hành theo đúng như pháp ấy mới viên thành đạo quả.

Lúc bấy giờ Đại Phạm Thiên Vương là vị Trời làm chủ cõi Ta Bà, do oai lực của Phật, mới biết được điều mà Phật đã nghĩ đến. Trong khoảnh khắc như người lực sĩ co duỗi cánh tay, liền rời cõi Trời Phạm Thiên và đi thẳng đến chỗ Phật.

Đại Phạm Thiên đến nơi, lễ kính xong, đứng trước Phật thưa rằng: Điều mà Phật vừa suy nghĩ đúng lắm!

Sự khổ vui ở thế gian không ai có thể tránh khỏi. Điều Phật nghĩ đó là điều nghĩa lợi lớn. Quá khứ, vị lai cũng lại như vậy. Trong các giới Trời, Người, Ma, Phạm v.v… duy có Phật mới có đủ trí lực có thể phân biệt và biết một cách rõ ràng các pháp Duyên sanh, hoặc tăng, hoặc giảm, hoặc thiện, hoặc ác hoàn toàn đúng như sự thật.

Phật dạy: Đúng thế, đúng thế!

Này Phạm Thiên Vương, chúng sanh thế gian không trí tuệ nên không hiểu biết. Không thể biết rõ được tất cả các pháp bởi si ám che lấp đó là vô minh. Duyên vô minh sanh ra hành.

Hành có ba: Thân, miệng và ý. Lại duyên nơi hành sanh ra thức.

Thức có sáu: Nhãn thức, nhĩ thức, tỹ thức, thiệt thức thân thức và ý thức.

Duyên thức sanh ra danh sắc và trừ sắc, danh có bốn: Thọ, tưởng, hành và thức.

Sắc là bốn đại và tất cả sắc pháp do bốn đại sanh. Hai thứ danh uẩn và sắc uẩn, gọi tắt là danh sắc. Duyên danh sắc sanh ra sáu xứ.

Sáu xứ thuộc nội thân có sáu: Nhãn xứ, nhĩ xứ, tỹ xứ, thiệt xứ, thân xứ và ý xứ. Duyên sáu xứ sanh ra xúc.

Xúc có sáu: Nhãn xúc, nhĩ xúc, tỹ xúc, thiệt xúc, thân xúc, ý xúc. Duyên xúc sanh ra thọ.

Thọ có ba: Thọ vui, thọ khổ và thọ không khổ không vui. Duyên thọ sanh ra ai.

Ai có ba: Dục ái, sắc ái và vô sắc ái. Duyên ái sanh ra thủ.

Thủ có bốn: Dục thủ, kiến thủ, giới cấm thủ, ngã ngữ thủ.

Duyên thủ sanh ra hữu, hữu có ba: Dục hữu, sắc hữu và vô sắc hữu. Duyên hữu mới có sanh. Sanh là cõi chúng sanh tuỳ uẩn sanh khởi, có xứ xứ sai biệt.

Các pháp: Sanh, dị, diệt thường biến đổi. Từ sanh làm căn bản nên mới có uẩn, có xứ, có giới và tất cả các pháp như mạng căn v.v…

Duyên nơi sanh mới có sự già, sự chết. Già là tâm thức hôn muội, tóc bạc da nhăn, khí lực suy kém, hơi thở khò khè, thân thể ốm yếu, cho chí các giác quan đều bại hoại. Chết là sự thay đổi cảnh giới và thú loại sai khác của chúng sanh. Như bỏ thế giới này để sanh về một thế giới khác.

Hay bỏ thân của thú loại này để sanh làm thú loại khác, trở lại với tướng vô thường, thời hạn của tuổi thọ được kết thúc, hơi ấm đã rời khỏi thân mạng căn đã hoại diệt, các uẩn cũng xa lìa, bốn đại ly tán.

Những điều nói trên tức là phân biệt duyên sanh. Nếu các chúng sanh nào biết một cách rõ ràng đúng đắn. Người ấy sẽ được đầy đủ năm phần pháp thân.

Lúc bấy giờ Phạm Thiên Vương nghe Phật nói pháp duyên sanh rồi thì lễ Phật mà lui trở về với Trời Phạm Thiên.

***