Kinh Đại thừa

Phật Thuyết Kinh Phân Biệt Thiện ác Sở Khởi

PHẬT THUYẾT KINH

PHÂN BIỆT THIỆN ÁC SỞ KHỞI

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư

An Thế Cao, Đời Hậu Hán
 

PHẦN BA
 

Gian ác đều ẩn núp

Sao gọi điều ác hiện!

Ngày nay người lễ Phật

Đều một lòng chắp tay.

Lễ Phật được sinh Thiên

Sống lâu trong cõi người.

Phật bậc tôn quý nhất

Đã hiện đủ trí tuệ

Đang lễ trước pháp chúng

Ân đức tựa biển sông

Vì chúng tôi diễn pháp

Thánh điển tích của Phật

Từ đó khởi nhân duyên

Việc làm có thiện ác

Rộng suy tầm viết ra

Tùy theo yếu nghĩa kinh

Thuật ghi ý chỉ Phật.

Từ việc tạo họa phước

Phật đã rõ các pháp

Phạm thiên đến thỉnh cầu

Thế Tôn bèn thuyết kinh

Chí yếu khó nghe thấy

Khổ tùng nhân duyên khổ

Khổ hết mới là quý

Tu theo tám Thánh đạo

Khổ diệt ấy mới tịnh

Từ hành có quả khổ.

Như Đức Phật đã nói

Phát xuất từ nguồn tâm

Gian khổ từ đó có.

Người diệt các khổ não

Là thực hành pháp yếu

Cho nên lần lượt thuyết.

Như các Bậc Thánh tôn.

Vì chấp vào Kinh Điển

Nên người đời thấy pháp

Rõ ràng không còn nghi.

Chỗ thích ứng kẻ trí

Chẳng phải thần hóa phép

Khiến tội phước vô duyên

Cũng chẳng phải tự nhiên

Không đúng thời cũng truyền.

Tại Trời đâu vô duyên.

Thời và tánh cũng vậy

Thù thắng không thù thắng

Thực ra chẳng không tạo

Do nghi lao khổ sinh.

Lao khổ kia theo đuổi

Thoát rồi lại vướng mắc

Nghe đây chẳng phải nhiều.

Sao chép yếu nghĩa kinh.

Và tinh túy của luật

Kẻ trí ở cõi đời

Tất cả đều rõ biết.

Hóa hiện giải nghi hoặc

Nương kinh hiện thế gian

Làm thiện có phước báo

Việc này đâu không biết.

Đã tạo việc bất nghĩa

Lúc chết đọa đường ác

Tức thời gặp Diêm Vương

Diêm vương lại trói buộc

Già trẻ đều bệnh chết

Dùng hình phạt ngăn cản.

Biết rõ có năm đường

Vì sao không tu đức?

Hành trì thân, miệng, ý

Giới bố thí cao cả,

Vậy sao không nghĩ tới

Mà hay làm điều ác.

Lúc đó có tội nhân

Nghe Vua dùng phép răn

Xét mình làm không tốt

Lòng sợ hãi thưa rằng,

Do thân gần bạn xấu

Nghe lời nói phi pháp

Đắm chìm trong tham đắm

Nên không thể tu thiện.

Vua bảo làm người khó

Hạnh phúc sao không thiện?

Thể tánh đâu dễ ngộ

Oan nghiệp tạo địa ngục

Ngươi: Vốn thích việc ác

Tức chẳng vì cha mẹ

Chẳng Sa Môn, đạo sĩ

Chẳng Vua chẳng ta dạy

Ngu si khoái tâm ý

Tạo nghiệp bất thiện ấy

Nên việc làm tự thân

Nay sẽ thọ quả báo.

Năm sứ giả đi đến

Lòng ân cần dạy bảo

Về sau Vua Diêm La

Im lặng không nói ra

Bèn sao chép tội lỗi

Để trong Cõi Diêm La

Bị dẫn vào địa ngục

Thấy ác rất sợ hãi

Vào địa ngục tối tăm

Lớn nhỏ đều kêu la

Thứ đến A Tỉ Ma

Lửa thiêu đốt thân hình

Đau đớn chân nhầy nhụa

Qua hình phạt nước sôi

Tầng ngục sát mười sáu

Tự nằm trên rừng dao.

Làm người phàm quả ác

Khiến có địa ngục này

Nên xét nghiệp đã tạo

Rồi lần lượt thọ lấy

Trải qua ngàn ức năm

Sinh rồi lại bị giết

Bởi do kết oán nhiều

Hãm hại Bậc Hiền nhân

Sống ngông cuồng như thế

Rồi xa lánh bạn bè

Thích khen ngợi người ác

Chết đọa vào địa ngục

Đối kháng và lừa dối

Chỉ trị người hung ác,

Về sau chẹt trong núi,

Bị chày sắt nghiền nát.

Làm người thích sát sinh

Ngựa, trâu, nai, dê, heo

Gà, chó và côn trùng

Cũng bị chẹt trong núi.

Ngu tham lam khiếp nhược

Tùy ý giết hại người

Cầu tài không đúng pháp,

Bánh xe sắt nghiền thân

Nhờ vã người giúp đỡ

Khuất phục kẻ yếu đuối

Thích gây người phiền lòng

Thường giẫm lên mình người,

Nay làm phiền cha mẹ,

Sa Môn, Bà La Môn

Quấy nhiễu khiến đau thương.

Đời sau bị thiêu nướng.

Hoặc đánh đuổi cha mẹ,

Người phụng đạo Thánh Hiền

Người mà ta đáng kính,

Đời sau bị nấu luộc,

Ức kiếp phải thọ lấy.

Cho rằng không tội lỗi

Rồi sau thiêu cháy thân

La van, đau rên rỉ.

Xâm phạm của cải người

Nhận lấy quá ngắn ngủi

Rồi sau nhà cửa cháy

Gọi to không ai cứu.

Chẳng phải nói là pháp

Là pháp nói chẳng pháp

Hủy báng chẳng kính ai

Sau sinh ngục A tỳ

Ở chỗ quá yên tĩnh

Mà tạo điều tội lỗi

Do hủy báng Thánh Hiền

Khiến đọa vào ngục sâu

Bỏ bê hành thiện nghiệp

Vui sống theo hạnh tà

Sinh ở trong nhà xí

Làm côn trùng ăn phẩn.

Phóng lửa đốt cỏ cây

Hại côn trùng bò sát

Sau đọa vào địa ngục

Bị thiêu như đốt cỏ.

Người thân thích ngầm cướp

Lấy dao sắc đâm người.

Chim sắt móc tai ăn

Uyển chuyển cùng đến ăn

Hoặc phá hoại giáo pháp

Nói khóe người đức hạnh

Đọa địa ngục đao tiển

Đi trên đường dao sắc.

Phạm đến vợ của người

Đọa hình người trăm chân.

Dung mạo tựa mỹ nữ

Ôm choàng lấy người bạn

Ưa thích sự dâm dật

Ý dễu cợt vợ người

Bèn phải chịu các khổ

Thân ôm chầm vào cây

Nếu dùng những xảo trá

Giết hại trùng trong nước

Chết, đọa vào nước sôi

Sống trong dòng sông nhơ,

Vay mượn mà không trả

Thân bị lưỡi câu móc

Sắt cứng đốt đỏ rực

Phải uống nước đồng sôi

Lòng giận ý bực tức

Quả nhiên chẳng đúng pháp

Thấy người khổ vui mừng

Chết làm quỷ Diêm Vương,

Sống làm việc bất thiện

Chết tức vào địa ngục

Thống khổ chẳng kể hết

Tất cả chỉ có khổ.

Như vậy đã nói đủ

Tạo tác ở địa ngục

Nghe hiểu việc súc sanh

Ngạ quỷ và quỷ thần.

Thân ba nghiệp, ý ba

Miệng bốn, là bất thiện

Quấy nhiễu tâm dao động

Chết đọa trong súc sanh.

Nếu tình trạng đa dâm

Chết làm loại trùng ngu

Nhạn, cáp, cua, uyên ương

Khổng tước và thiêu thân.

Thích trói giẫm đạp người

Đời sau nhiều khổ não

Tự làm voi, ngựa, trâu

Sân hận chết thành rắn.

Kiêu căng thường khinh người

Sau sinh làm thú dữ

Khinh rẻ người, đời sau

Làm heo, chó, hổ, lừa.

***