Kinh Đại thừa

Phật Thuyết Kinh Quán Hai Vị Bồ Tát Dược Vương Dược Thượng

PHẬT THUYẾT

KINH QUÁN HAI BỒ TÁT

DƯỢC VƯƠNG DƯỢC THƯỢNG

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư

Cương Lương Gia Xá, Đời Lưu Tống
 

PHẦN BA
 

Một ngàn Đức Phật ở giữa này thì Đức Phật Câu Lưu Tôn đứng đầu, trở xuống đến Đức Lâu Chí Như Lai ở trong đời hiền kiếp theo thứ tự thành Phật. Một ngàn Đức Phật lúc sau thì Đức Nhật Quang Như Lai đứng đầu, trở xuống đến Tu Di Tướng ở trong kiếp Tinh Tú sẽ được thành Phật.

Đức Phật bảo Bảo Tích: Mười phương Chư Phật, hàng Thiện Đức Như Lai… đời hiện tại cũng từng được nghe tên của năm mươi ba Đức Phật đó cho nên ở mười phương thảy đều thành Phật.

Nếu có chúng sinh muốn được trừ diệt tội bốn trọng cấm. Muốn được sám hối năm nghịch, mười ác. Muốn được trừ diệt tội cực nặng, không có căn, chê bai pháp… thì nên siêng năng tụng Chú của hai vị Bồ Tát Dược Vương Dược Thượng bên trên, cũng nên kính lễ mười phương Phật bên trên, lại nên kính lễ bảy Đức Phật quá khứ, lại nên kính lễ năm mươi ba Đức Phật, cũng nên kính lễ một ngàn Đức Phật đời hiền kiếp, lại nên kính lễ ba mươi năm Đức Phật, sau đó lễ vô lượng tất cả Chư Phật ở mười phương.

Ngày đêm sáu thời, tâm tưởng sáng suốt lanh lợi giống như nước chảy, hành pháp sám hối. Sau đó buộc niệm, niệm sắc thân thanh tịnh của hai vị Bồ Tát Dược Vương Dược Thượng.

Nếu có người niệm hai vị Bồ Tát Dược Vương Dược Thượng đó, nên biết người này đã ở trong vô lượng kiếp quá khứ, ở chỗ của Phật gieo trồng các căn lành, dùng sức của bản thiện căn trang nghiêm cho nên ở trong một niệm được thấy vô số Chư Phật ở phương Đông.

Khi ấy tất cả Chư Phật ở phương Đông liền đều đồng nhập vào tam muội Phổ Hiện Sắc Thân.

Phương: Nam Tây Bắc, bốn góc, trên, dưới cũng lại như vậy thảy đều đồng nhập vào tam muội Phổ Hiện Sắc Thân. Tức thời tất cả Chư Phật ở mười phương thảy đều hiện thân, trụ trước mặt hành giả, vì mình nói sáu Ba la mật thâm sâu.

Lúc đó hành giả thấy Chư Phật xong, tâm sinh vui vẻ, ở trước Chư Phật liền được Quán Phật tam muội Hải thâm sâu, thấy vô số Phật.

Mỗi một Đức Thế Tôn khác miệng đồng âm, thọ ký cho hành giả rồi nói lời này: Nay ngươi niệm hai vị Bồ Tát đó cho nên ở đời vị lại sẽ được thành Phật.

Khi ấy, hành giả nghe thọ ký xong, thân tâm vui vẻ, liền được tam muội. Tam muội này, tên là Duy Vô Trang Nghiêm. Nhân sức của tam muội đó cho nên tăng tiến gấp bội, thấy khắp vô số Chư Phật ở mười phương.

Thời mười phương Chư Phật, hoặc vì hành giả nói Đàn Ba la mật Dānapāramitā, hoặc vì hành giả nói Thi Ba la mật Śīla pāramitā, hoặc vì hành giả nói Sạn Đề Ba la mật Kṣānti pāramitā, hoặc vì hành giả nói Tỳ Lê Gia Ba la mật Vīrya pāramitā.

Hoặc vì hành giả nói thiền na Ba la mật Dhyāna pāramitā, hoặc vì hành giả nói bát nhã Ba la mật Prajña pāramitā, hoặc vì hành giả nói Phương Tiện Ba la mật Upāya pāramita, hoặc vì hành giả nói Nguyện Ba la mật Pranidhāṇa pāramita.

Hoặc vì hành giả nói lực Ba la mật Bala pāramitā, hoặc vì hành giả nói trí Ba la mật Jñāna pāramitā, hoặc vì hành giả nói từ maitre bi kāruṇa hỷ mudīta xả upekṣa, hoặc vì hành giả nói bốn niệm xứ smṛtyupaṣṭhāna, hoặc vì hành giả nói bốn chính cần samyak prahāṇāni.

Hoặc vì hành giả nói bốn như ý túc ṛddhipāda, hoặc vì hành giả nói năm căn pañcaindrya, hoặc vì hành giả nói năm lực pañca bala, hoặc vì hành giả nói bảy giác phần sapta bodhyaṅga, hoặc vì hành giả nói tám chính đạo phần aṣṭāngikamarga.

Hoặc vì hành giả nói khổ Thánh đế Duḥkha Ārya satya, hoặc vì hành giả nói tập Thánh đế Samudāya Ārya satya, hoặc vì hành giả nói diệt Thánh đế Nirodha Ārya satya, hoặc vì hành giả nói đạo Thánh đế Mārga Ārya satya, hoặc vì hành giả nói pháp sáu hòa kính, hoặc vì hành giả nói pháp sáu niệm Ṣaḍsmṛti. Như vậy mọi loại, phân biệt rộng nói vô lượng pháp môn.

Lại nhân vào sức của Vô Duy Tam Muội Hải Trang Nghiêm này cho nên rộng vì hành giả phân biệt giải nói pháp mười hai nhân duyên Dvādaśāñga pratiyasamutpāda thâm sâu.

Nhân vào sức uy thần của hai vị Bồ Tát Dược Vương Dược Thượng đó cho nên lại thấy vô lượng Chư Phật với các Bồ Tát ở phương Đông, thân màu vàng tía, tướng tốt đẹp không thể sánh.

Phương: Nam Tây Bắc, bốn góc, trên, dưới cũng đều nhìn thấy mọi sự tốt đẹp thuộc thân tướng của mỗi một Như Lai, rộng nói Quán Phật tam muội Hải.

Nếu có hành giả xưng tên của hai vị Bồ Tát Dược Vương Dược Thượng đó, hoặc có người niệm hai vị Bồ Tát đó, hoặc có người trì hai vị Bồ Tát đó, hoặc có người quán hai vị Bồ Tát đó.

Hoặc có người tụng Đà La Ni Thần Chú mà hai vị Bồ Tát đó đã nói thì bỏ thân này đến đời sau được tịnh sáu căn, luôn được sinh vào nhà của Đại Bồ Tát, diện mạo đoan nghiêm giống như Đế Thích Indra không có tướng ác, thân lực cường tráng như Na La Diên Nārayaṇa uy phục tất cả.

Nơi được sinh ra ấy, luôn được gặp thẳng Chư Phật Bồ Tát, nghe pháp thâm sâu. Nghe xong, vui vẻ liền được vô lượng Diệu tam muội Môn với Đà La Ni.

Đức Phật bảo A Nan: Nếu có chúng sinh chỉ nghe tên của hai vị Bồ Tát đó, được phước vô lượng chẳng thể cùng tận, huống chi là tu hành đầy đủ như đã nói như thuyết tu hành. Khi ấy A Nan nghe Đức Phật Thế Tôn khen ngợi trí tuệ thâm sâu, vô lượng đức hạnh của hai vị Bồ Tát đó.

Liền từ chỗ ngồi đứng dậy nhiễu quanh Đức Phật bảy vòng, quỳ thẳng lưng, chắp tay bạch Phật rằng: Thế Tôn! Hai vị Bồ Tát Dược Vương Dược Thượng này ở đời quá khứ, tu đạo hạnh nào, gieo trồng công đức nào mà nay ở chúng này giống như điều mà Đức Phật Phạm Tràng Brahma ketu đã khen ngợi, cũng là nơi khen tặng xưng dự của đại chúng.

Ngày nay hai mắt của Đức Như Lai phóng ánh sáng như ngọc Ma Ni hiện trên đỉnh đầu của hai vị ấy, tướng của điềm lành màu nhiệm này, xưa kia chưa từng nhìn thấy. Nguyện xin Đấng Thiên Tôn vì con giải nói Nhân Duyên xa xưa của hai vị Bồ Tát này.

Bấy giờ Đức Thế Tôn bảo A Nan rằng: Hãy lắng nghe! Hãy nghe cho kỹ! Hãy khéo nghĩ nhớ! Ta sẽ vì ông phân biệt giải nói nhân duyên xa xưa của hai vị Bồ Tát này.

Đức Phật bảo A Nan: Ở thời quá khứ cách nay vô lượng vô biên A tăng ký kiếp, lại gấp bội mỗi mỗi cõi nước đó chẳng thể nói. Thời đó có Đức Phật hiệu là Lưu Ly Quang Chiếu Như Lai, Ứng Cúng, Chính Biến Tri, Minh Hạnh Túc, Thiện Thệ, Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ, Điều Ngự Trượng Phu, Thiên Nhân Sư, Phật Thế Tôn, kiếp đó tên là Chính An Ổn, cõi nước tên là Huyền Thắng Phan, chúng sinh sinh ở nước đó có thọ mệnh tám đại kiếp.

Đức Phật Thế Tôn ấy hiện ra ở thế gian mười sáu đại kiếp, sau đó ở giảng đường Liên Hoa nhập vào Bát Niết Bàn Parinirvāṇa. Sau khi Đức Phật vào Niết Bàn Nirvāṇa thì chánh pháp trụ ở đời đủ tám đại kiếp, Tượng Pháp trụ ở đời cũng tám đại kiếp. Ở trong thời Tượng Pháp có một ngàn vị Tỳ Kheo phát tâm bồ đề Bodhi citta cầu Bồ Tát giới, vì khắp chúng sinh du hành giáo hóa.

Thời ấy trong chúng có một vị Tỳ Kheo tên là Nhật Tạng Sūrya garbha thông minh đa trí, dạo qua các làng xóm, thôn, doanh, thành, ấp, tăng phòng, nhà gác, chốn A Luyện Nhã với đến Luận Đường nơi luận bàn … vì các đại chúng rộng khen bản duyên của Bồ Tát Đại Thừa, cũng nói đại tuệ vô thượng bình đẳng thanh tịnh của Như Lai.

Lúc đó trong chúng có một vị Trưởng Giả tên là Tinh Tú Quang Nakṣatraprabha nghe nói đại tuệ bình đẳng của Đại Thừa nên tâm sinh vui vẻ, liền từ chỗ ngồi đứng dậy, cầm quả Ha Lê Lặc với các tạp dược thuốc đủ loại đến chỗ của Nhật Tạng rồi bạch rằng: Đại Đức! Con nghe Nhân Giả nói thuốc Cam Lộ. Như Ngài đã nói, người uống thuốc này sẽ chẳng già chẳng chết. Nói lời đó xong, cúi đầu mặt sát đất, lễ bàn chân của vị Tỳ Kheo.

Lại cầm thuốc này dâng lên Tỳ Kheo rồi bạch rằng: Nhân Giả! Nay đem thuốc này dâng lên Nhân Giả với Đại Đức Tăng.

Bấy giờ Nhật Tạng liền làm Chú Nguyện, nhận Ha Lê Lặc.

Trưởng Giả nghe pháp, lại nghe chú nguyện nên tâm sinh vui vẻ, lễ khắp vô lượng Chư Phật ở mười phương, ở trước mặt nhật tạng phát hoằng thệ nguyện rời nói lời này: Con nghe Nhân Giả nói thuốc của Phật Tuệ. Như Ngài đã nói chân thật chẳng hư dối. Nay cầm thuốc tốt lương dược của núi Tuyết dâng lên Nhân Giả cùng với Chúng Tăng.

Dùng công đức này, nguyện cho con đời đời chẳng cầu phước báo trong ba cõi của người, Trời. Chính tâm hồi hướng A Nậu Đa La Tam Miểu Tam Bồ Đề.

Nay con chí thành phát tâm vô thượng đạo, ở đời vị lai ắt sẽ thành Phật. Nguyện này chẳng hư dối như Phật tuệ mà Tôn Giả đã nói. Khi con được sức trong sạch của Bồ Đề thời, tuy chưa thành Phật. Nếu có chúng sinh nghe tên của con thì nguyện được trừ diệt ba loại bệnh khổ của chúng sinh.

1. Bốn trăm lẻ bốn bệnh trong thân của chúng sinh, chỉ xưng tên của tôi liền được trừ khỏi.

2. Nguyện vĩnh viễn chẳng nhận chịu nỗi khổ của tà kiến, ngu si với nẻo ác. Khi tôi thành Phật thời các chúng sinh trong Quốc Độ của tôi thảy đều ngộ giải đại thừa bình đẳng, lại thêm không có nẻo khác.

3. Trong Diêm Phù Đề với phương khác, có tên gọi của ba nẻo ác. Người nghe tên của tôi vĩnh viễn chẳng nhận chịu thân trong ba nẻo ác. Giả sử bị rơi vào nẻo ác thì cuối cùng tôi chẳng thành A Nậu Đa La Tam Miểu Tam Bồ Đề.

Nếu có người lễ bái, buộc niệm, quán thân tướng của tôi. Nguyện cho chúng sinh này tiêu trừ ba chướng như lưu ly trong sạch, trong ngoài sáng tỏ.

Thấy sắc thân của Phật cũng lại như vậy, nếu có chúng sinh thấy sắc thân thanh tịnh của Đức Phật. Nguyện cho chúng sinh này ở tuệ bình đẳng, vĩnh viễn chẳng lùi mất. Phát Nguyện này xong, cúi năm vóc sát đất, lễ khắp vô lượng Chư Phật ở mười phương.

Lễ Chư Phật xong, cần hoa trân châu rải trên Nhật Tạng rồi bạch rằng: Hòa Thượng! Nhân vào Hòa Thượng cho nên được nghe Phật Tuệ vô thượng thanh tịnh.

Con nghe điều đó xong, ở trước Hòa Thượng đã phát tâm A Nậu Đa La Tam Miểu Tam Bồ Đề. Nếu Nguyện này chẳng hư dối ắt thành Phật thì khiến cho hoa trân châu màu nhiệm mà con đã rải, hóa làm lọng hoa trụ trên Hòa Thượng. Nói lời đó xong thì ngọc báu đã rải như hoa sen báu bày thành hàng trong hư không, biến thành cái lọng hoa. Cái lọng ấy có ánh sáng đầy đủ màu vàng ròng.

Tất cả đại chúng nhìn thấy việc này đều khác miệng đồng âm khen ngợi Đại Trưởng Giả Tinh Tú Quang rằng: Lành thay! Lành thay Đại Trưởng Giả! Ông hay ở trong đại chúng này, đã hay phát đại hoằng thệ nguyện thâm sâu nên hiện tướng điềm lành vi diệu như đây. Nay chúng tôi quán tướng điềm lành này ắt được thành Phật, không có nghi ngờ.

Thời đó Trưởng Giả Tinh Tú Quang có người em trai tên là Điện Quang Minh thấy người anh phát tâm Bồ Đề nên thân tâm tùy vui, bạch rằng: Đại Huynh! Nay em trong nhà có Đề Hồ với thuốc tốt, nguyện xin anh nghe em đem cho khắp tất cả Chúng Tăng chằng giới hạn.

Người anh ấy bảo rằng: Cứ thuận theo ý của em.

Khi ấy Điện Quang Trưởng Giả bạch với anh rằng: Nay em cũng lại tùy theo Đại Huynh, muốn phát tâm A Nậu Đa La Tam Miểu Tam Bồ Đề thâm sâu.

Người anh ấy đáp rằng: Nếu muốn phát tâm. Nay em nên lễ Chư Phật ở mười phương, ở trước mặt Đại Hòa Thượng Nhật Tạng Tỳ Kheo, thích hợp phát ý vô thượng đạo thâm sâu.

Người em bạch với anh rằng: Nay em đem Đề Hồ, thuốc tốt này bố thí tất cả. Lại đem vật khí thơm tho dâng lên mười phương Phật, hồi công đức này, nguyện như Đại Huynh đã phát thệ nguyện, không có khác. Nếu ước nguyện của em thành thật cẳng hư dối thời khiến cho hoa sen màu nhiệm mà em đã rải, trụ trong hư không giống như cây hoa hoa thọ.

Thời đại chúng trong Hội thấy hoa sen mà Điện Quang Trưởng Giả đã rải, xếp thành hàng, trụ trong hư không. Mỗi một hoa ấy như cây Bồ Đề xếp thành hàng, trụ trong hư không, đầy đủ hoa quả.

Lúc đó đại chúng khác miệng đồng âm cũng đều khen ngợi Điện Quang Trưởng Giả, rồi nói lời này: Nay điềm lành của ông, ứng như người anh Trưởng Giả không có khác. Ở đời vị lai ắt được thành Phật không có nghi ngờ.

Đức Phật bảo A Nan: Nay ông nên biết. Khi Đại Trưởng Giả đem Ha Lê Lặc, Thắng Dược của núi Tuyết dâng cho Chúng Tăng. Chúng Tăng uống vào xong được nghe diệu pháp, do sức của thuốc cho nên trừ hai loại bệnh. Một là bốn đại tăng giảm, hai là phiền não giận dữ.

Nhân thuốc này cho nên khi các đại chúng đều phát tâm A Nậu Đa La Tam Miểu Tam Bồ Đề thời xướng lên lời này: Chúng tôi ở đời vị lai đều sẽ thành Phật.

Thời các đại chúng đều cùng nhau nói rằng: Nay chúng tôi nhân vào hai loại thuốc mà Đại Sĩ ban cho nên được phát tâm của Vô Thượng Pháp Vương, làm Vua của ba ngàn Đại Thiên Thế Giới. Vì báo ân cho nên tạo lập hiệu, nhân vào hạnh mà lập tên gọi, cho nên gọi là Dược Vương Bhaiṣaijya rāja.

Đức Phật bảo A Nan: Nay ông nên biết.

Dược Vương Bồ Tát này nghe các đại chúng vì mình tạo lập hiệu thời kính lễ đại chúng rồi nói lời này: Đại Đức Chúng Tăng vì tôi lập hiệu, tên gọi là Dược Vương. Nay tôi cần phải y theo tên gọi mà định thật.

Nếu mọi sở thí của tôi hồi hướng Phật Đạo đều được thành tựu. Nguyện cho hai bàn tay của tôi, tuôn mưa tất cả thuốc xoa rửa chúng sinh, trừ tất cả bệnh.

Nếu có chúng sinh nghe tên của tôi, lễ bái tôi, quán thân tướng của tôi sẽ khiến cho nhóm này đều uống thuốc pháp không ngại của Đà La Ni màu nhiệm thâm sâu. Sẽ khiến cho nhóm này trên thân hiện tại, trừ khử các ác, không có nguyện gì chẳng theo. Lúc tôi thành Phật thời nguyện cho các chúng sinh đầy đủ hạnh đại thừa.

Nói lời đó xong thời ở trong hư không, tuôn mưa lọng bảy báu che bên trên Dược Vương.

Trong ánh sáng của cái lọng, mà nói kệ rằng:

Đại Sĩ! Nguyện diệu thiện

Ban thuốc cứu tất cả

Vị lai sẽ thành Phật

Hiệu gọi là tịnh nhãn

Rộng độ các Trời, người

Tâm từ không bờ mé

Mắt tuệ chiếu tất cả

Vị lai sẽ thành Phật.

Bấy giờ Dược Vương nghe kệ này xong thì thân tâm vui vẻ, liền nhập vào tam muội. Tam muội ấy tên là Duy Vô Trang Nghiêm, do sức của tam muội cho nên thấy Phật vô số, tịnh trừ nghiệp chướng, liền được vượt qua tội của chín trăm vạn ức A tăng kỳ kiếp sinh tử.

Khi ấy trong chúng tạo lập hiệu, nay chính là Dược Vương Bồ Tát Ma Ha Tát này.

Đức Phật bảo A Nan: Nay ông ở thời này nên biết người em Trưởng Giả đem thuốc bố thí cho người. Nhân vào thuốc bố thí cho nên người đời khen ngợi thuốc của Trưởng Giả này dùng bố thí cho Chúng Tăng với ban cho tất cả.

Người uống thuốc này được khí lực cao, được thuốc diệu thượng cũng nghe thuốc pháp đại thừa thượng diệu. Người đời của thời đó nhân vào hạnh mà lập tên, gọi là Dược Thượng.

***