Kinh Đại thừa

Bộ Bát Nhã

PHẬT THUYẾT KINH SA DI LA

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư

Thiên Tức Tai, Đời Tống
 

Từ thuở xa xưa

Quảng cáo

Có một Đồng Tử

Tên Sa Di La

Tuổi mới lên bảy

Chí đã mến đạo

Lễ cầu Tỳ Kheo

Xin làm đệ tử

Vào nơi núi rừng

Phụng sự Sư Trưởng

Tụng niệm Kinh pháp

Ngày đêm siêng năng

Chưa từng biếng trễ

Đến năm tám tuổi

Thành tựu vô sanh

Đắc A La Hán

Đạo nhãn thanh tịnh

Thấy biết cùng khắp

Nhĩ căn thông thấu

Các việc thiện ác

Trong Cõi Trời người

Thảy đều nghe được

Thân bay lên không

Đến khắp các nơi

Lại khéo biến hiện

Một thân thành vạn

Vạn thân hợp một

Tự tại hóa hiện

Không gì chẳng được

Chứng đắc túc mạng

Nơi đâu sanh ra?

Từ người, vật nào?

Cho dù côn trùng

Cựa, động bay, bò,

Thảy đều biết rõ.

Một hôm thiền định

Quán thấy kiếp xưa

Lần lượt gá sanh

Làm con năm người

Bỗng nhiên bật cười.

Vị thầy liền hỏi:

Này Sa Di La!

Ngươi cười điều chi?

Nơi núi rừng này

Chẳng có ca múa

Ngươi cười ta ư?

Di La liền thưa:

Chẳng dám cười thầy!

Con tự cười mình

Chỉ một thần thức

Luân chuyển thọ sanh

Làm con năm nhà

Khiến năm người mẹ

Vì một thân này

Ngày đêm than khóc

Cảm thương sầu khổ

Chẳng thể tự ngăn

Luôn nói nhớ con

Chưa từng quên lãng.

Tự nghĩ một thân

Làm khổ năm người

Vì thế tự cười

Chẳng dám cười thầy!

Khi sanh làm con

Người mẹ thứ nhất

Thì nhà bên cạnh

Cùng ngày tháng ấy

Cũng sanh một trai

Sau khi con chết

Người mẹ tưởng nhớ

Thấy bé trai kia

Ra vào đi đứng

Trong lòng bèn nghĩ:

Nếu con ta còn

Cũng sẽ như thế!

Do đó cảm thương

Sầu khổ than khóc

Nước mắt như mưa.

Khi sanh làm con

Người mẹ thứ hai

Chẳng may khi ấy

Con lại yểu mạng

Sớm lìa trần thế

Mẹ lại tưởng nhớ

Thấy người bên cạnh

Đang cho trẻ bú

Liền nghĩ là mình

Cho con bú mớm

Vì thế cảm thương

Khóc than sầu khổ.

Khi sanh làm con

Người mẹ thứ ba

Vừa lên mười tuổi

Mệnh đã lìa trần

Người mẹ tưởng nhớ

Nên lúc ăn cơm

Sầu khổ lệ rơi

Trong lòng nghĩ rằng:

Nếu con ta còn

Sẽ ngồi bên ta

Cùng nhau ăn uống

Nay đã lìa xa

Bỏ ta một mình

Nghĩ tưởng như thế

Nghẹn ngào kêu Trời

Oán thán nhớ thương.

Lại gá làm con

Người mẹ thứ tư

Thân này cũng thế

Sớm đã lìa đời

Người mẹ tưởng nhớ

Thấy bạn con mình

Lập thành gia thất

Thương cảm nói rằng:

Nếu con ta còn

Cũng sẽ như thế

Ta phạm tội gì

Mà giết con ta!

Khi sanh làm con

Người mẹ thứ năm

Vừa lên bảy tuổi

Đã mến chánh pháp

Bỏ nhà xuất gia

Từ mẹ theo thầy

Vào núi cầu đạo

Chuyên tâm thiền định

Chứng quả La Hán

Người mẹ ở nhà

Ngày đêm nhớ con

Khóc than nghĩ rằng:

Thân ta đời này

Chỉ sanh một con

Theo thầy học đạo

Chẳng biết nơi đâu?

Đói khát, lạnh nóng

Chết sống thế nào?

Vì thế bấy giờ

Năm người mẹ kia

Hội tụ một nơi

Mỗi mỗi sầu bi

Thương nhớ con mình

Cùng nhau than khóc

Chẳng thể tự dừng.

Tự nghĩ:

Chỉ một thần hồn

Lần lượt thọ sanh

Làm con năm nhà

Nương gá hai thân

Thọ hình thành nhân

Khiến năm người mẹ

Than khóc phát cuồng

Hằng nhớ đến ta

Ý muốn tự sát

Vì thế tự cười.

Ta nghĩ thế gian

Đều nhân nơi ái

Sanh tử thiện ác

Hành nghiệp tạo tác

Đều có căn nguyên

Ác đọa địa ngục

Thiện sanh Cõi Trời

Ta sợ thế gian

Vô lượng khổ não

Nên mới xuất gia

Vào núi tu đạo

Tinh tấn thiền định

Đắc đạo thành Thánh

Quán thấy địa ngục

Ngạ quỷ, súc sanh

Là nơi thống khổ

Dẫy đầy sợ hãi.

Cảm thương năm mẹ

Chẳng thể tự thoát

Lại lo cho ta

Nhưng nay sở cầu

Của ta đã mãn

Hạnh nguyện như thuyết

Đoạn tuyệt thân căn

Xa lìa tử sanh

Như chẳng gieo mầm

Niết Bàn sẽ được.

Di La nói xong

Bay lên hư không

Ẩn thân đi mất.

***