Kinh Nguyên thủy

Phật Thuyết Kinh Tạp A Hàm

PHẬT THUYẾT KINH TẠP A HÀM

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư

Cầu Na Bạt Ðà La, Đời Tống
 

KINH CANH ĐIỀN
 

Tôi nghe như vậy!

Một thời, Đức Phật từ Câu Tát La du hành trong nhân gian đến trụ trong rừng Nhất Na La, tại Tụ Lạc Nhất Na La. Giờ Đức Thế Tôn đắp y mang bát vào tụ lạc Nhất Na La khất thực.

Rồi Thế Tôn nghĩ: Nay Trời còn quá sớm. Giờ ta hãy đi đến chỗ phân phát ẩm thực của Bà La Môn làm ruộng là Bà La Đậu Bà Giá. Bà La Môn chuẩn bị đủ năm trăm cái cày, đang phân phát ẩm thực.

Từ xa Bà La Môn cày ruộng Bà La Đậu Bà Giá nhìn thấy Đức Thế Tôn, bèn thưa rằng: Bạch Cù Đàm, nay tôi cày ruộng, gieo giống để cung cấp lương thực.

Vậy, Sa Môn Cù Đàm cũng nên cày ruộng gieo giống để cung cấp lương thực!

Phật bảo Bà La Môn: Ta cũng cày ruộng gieo giống, để cung cấp lương thực.

Bà La Môn bạch Phật: Tôi không thấy Sa Môn Cù Đàm sắm cái cày, cái ách, dây buộc, cái bừa, hay cái roi, mà nay Cù Đàm lại nói: Ta cũng cày ruộng, gieo giống, để cung cấp lương thực.

Lúc ấy, Bà La Môn cày ruộng Bà La Đậu Bà Giá liền nói kệ rằng:

Người tự nói cày ruộng,

Mà không thấy cái cày,

Lại bảo tôi cày ruộng,

Xin cho biết phép cày.

Bấy giờ, Đức Thế Tôn nói kệ đáp lại rằng:

Tín tâm là hạt giống,

Khổ hạnh mưa đúng mùa,

Trí tuệ là cày, ách,

Tàm quý là cán cày.

Tự gìn giữ chánh niệm,

Là người giỏi chế ngự.

Giữ kín nghiệp thân, miệng,

Như thực phẩm trong kho.

Chân thật là xe tốt,

Sống vui không biếng nhác,

Tinh tấn không bỏ hoang,

An ổn mà tiến nhanh,

Thẳng đến không trở lại,

Đến được chỗ không lo.

Người cày ruộng như vậy,

Chứng đắc quả Niết Bàn.

Người cày ruộng như vậy,

Không tái sinh các hữu.

Bấy giờ, Bà La Môn cày ruộng Bà La Đậu Bà Giá bạch Phật rằng: Cù Đàm rất giỏi cày ruộng! Cù Đàm cày ruộng thật hay!

Rồi thì, sau khi nghe Đức Thế Tôn nói kệ, tín tâm đối với ông càng tăng, Bà La Môn cày ruộng Bà La Đậu Bà Giá đem dâng cúng Phật một bát đầy đồ ăn thức uống thơm ngon. Đức Thế Tôn không nhận, vì có được là do nói bài kệ.

Ngài bèn nói kệ rằng:

Không vì việc nói pháp,

Nhận ăn thức ăn này.

Chỉ vì lợi ích người,

Nói pháp không thọ thực.

Nói rộng như đã nói rộng với hỏa chủng Bà La Môn ở trước như vậy.

Lúc này, Bà La Môn cày ruộng Bà La Đậu Bà Giá bạch Đức Phật rằng: Bạch Cù Đàm, giờ con đem thức ăn này để chỗ nào?

Phật bảo Bà La Môn: Ta không thấy Chư Thiên, Ma, Phạm, Sa Môn, Bà La Môn, Thiên Thần, hay người thế gian nào, mà dùng thức ăn này được an ổn được.

Này Bà La Môn, ông hãy đem thức ăn này để vào trong nước không có trùng hay chỗ đất nào ít cỏ tươi. Khi ấy, người Bà La Môn này đem thức ăn đặt vào trong nước không có trùng, nước liền bốc khói, sôi bùng kêu xèo xèo.

Như hòn sắt nóng được ném vào trong nước lạnh phát ra tiếng kêu xèo xèo. Cũng vậy, thức ăn này được để vào trong nước không có trùng thì sôi bùng khói bốc lên và phát ra tiếng kêu xèo xèo.

Bà La Môn tự nghĩ: Sa Môn Cù Đàm thật là kỳ đặc, có oai đức lớn, có oai lực lớn nên mới có thể làm cho đồ ăn thức uống thần biến như vậy.

Khi Bà La Môn thấy thức ăn hiện điềm lành, lòng tin của ông càng tăng, lại bạch Phật rằng: Bạch Cù Đàm, nay con có thể được phép ở trong chánh pháp xuất gia thọ Cụ Túc không?

Đức Phật bảo Bà La Môn: Nay ông có thể được phép ở trong chánh pháp, xuất gia thọ Cụ Túc. Được làm Tỳ Kheo.

Sau khi Bà La Môn này xuất gia rồi, một mình lặng lẽ tư duy về lý do người dòng họ quý tộc cạo bỏ râu tóc, mặc áo Cà Sa, chánh tín, xuất gia, học đạo, sống không gia đình, cho đến đắc quả A La Hán, tâm khéo giải thoát.

***