Kinh Nguyên thủy

Phật Thuyết Kinh Tạp A Hàm

PHẬT THUYẾT KINH TẠP A HÀM

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư

Cầu Na Bạt Ðà La, Đời Tống
 

KINH TỊNH THIÊN
 

Tôi nghe như vậy!

Một thời, Đức Phật ở tại thành Vương Xá. Bấy giờ có Tôn Giả tên là Tịnh Thiên, từ nước Tỳ Đề Ha du hành trong nhân gian đến trong vườn Am La tại thành Di Hy La.

Sáng hôm ấy, Tôn Giả Tịnh Thiên đắp y mang bát vào thành Di Hy La khất thực, theo thứ tự khất thực, đi lần đến nhà cũ. Cũng lúc ấy, mẹ của Tịnh Thiên, tuổi đã già, đang dâng lễ cúng Thần lửa tại nhà giữa để cầu sanh lên Cõi Phạm Thiên, mà không biết Tôn Giả Tịnh Thiên đang đứng ngoài cửa.

Bấy giờ, Tỳ Sa Môn Thiên Vương đối với Tôn Giả Tịnh Thiên sanh lòng kính tin cực kỳ. Tỳ Sa Môn Thiên Vương, cùng với các hàng Dạ Xoa theo sau, đang nương vào hư không mà đi, thấy Tôn Giả Tịnh Thiên đang đứng ngoài cửa.

Lại thấy trong nhà giữa mẹ Tôn Giả đang bưng đồ ăn thức uống dâng cúng thần lửa, mà không thấy con mình đang đứng ngoài cửa.

Thấy vậy, từ không trung hạ xuống, đến trước mặt mẹ Tịnh Thiên nói kệ rằng:

Bà La Môn Ni này,

Phạm Thiên thật xa vời,

Vì muốn sanh nơi đó,

Ở đây thờ cúng lửa.

Chẳng phải đường Phạm Thiên,

Thờ tự chi vô ích?

Này Bà La Môn Ni,

Tịnh Thiên đứng ngoài cửa,

Cấu uế đã dứt sạch,

Là Trời trong các Trời.

Vắng lặng không có gì,

Một mình không tài sản,

Vì khất thực vào nhà,

Là người đáng cúng dường.

Tịnh Thiên khéo tu thân,

Ruộng phước tốt Trời, người,

Xa lìa tất cả ác,

Không hề nhiễm, bị nhiễm,

Đức đồng với Phạm Thiên.

Thân tuy ở nhân gian,

Mà không nhiễm pháp nào,

Như rồng đã thuần thục,

Tỳ Kheo sống chánh niệm,

Tâm mình khéo giải thoát.

Nên dâng nắm cơm đầu,

Là ruộng phước tối cao.

Nên đem tâm chánh tín,

Kịp thời cúng dường nhanh.

Nên dự lập hòn đảo,

Khiến vị lai an lạc.

Bà xem Ẩn Sĩ này,

Đã qua dòng biển khổ.

Cho nên hãy tín tâm,

Kịp thời cúng dường nhanh.

Nên dự lập hòn đảo,

Khiến vị lai an lạc.

Thiên Vương Tỳ Sa Môn,

Chỉ bày, bỏ thờ lửa.

Bấy giờ, Tôn Giả Tịnh Thiên vì mẹ mình mà nói pháp bằng nhiều cách, soi sáng chỉ bày, làm cho an vui, rồi trở ra đường mà đi.

***