Kinh Nguyên thủy

Phật Thuyết Kinh Trung A Hàm - Phẩm Mười Một - Phẩm đại

PHẬT THUYẾT KINH TRUNG A HÀM

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư

Phật Ðà Da Xá, Ngài Tam Tạng Pháp Sư

Trúc Phật Niệm, Đời Dao Tần
 

PHẦN MƯỜI MỘT

PHẨM ĐẠI
 

KINH CHÍ BIÊN
 

Tôi nghe như vậy!

Một thời Đức Phật du hóa tại nước Xá Vệ, trong rừng Thắng, vườn Cấp Cô Độc.

Bấy giờ, Đức Thế Tôn bảo các Tỳ Kheo: Trong sự nuôi sống, thấp kém nhất, cùng biên nhất, đó là đi khất thực. Thế gian rất húy kỵ, gọi là đầu trọc, tay ôm bình bát bước đi. Nhưng Thiện Nam Tử ấy vì mục đích mà chấp nhận.

Lý do vì sao?

Vì nhàm tởm, ghê sợ sự sanh, già, bệnh, chết, sầu bi, khóc than, ưu khổ, áo não. Hoặc để đạt đến biên tế của toàn vẹn khối lớn đau khổ này.

Các ngươi há không phải với tâm như vậy mà xuất gia học đạo chăng?

Các Tỳ Kheo bạch rằng: Thật sự như vậy!

Đức Thế Tôn lại bảo các Tỳ Kheo: Người ngu si kia, với tâm như vậy mà xuất gia học đạo, nhưng lại sống theo tham dục, chìm đắm đến tận cùng, sự ô trược quấn chặt lấy tâm, ganh ghét, bất tín, lười biếng, mất chánh niệm, không chánh định, ác tuệ, tâm cuồng, rối loạn các căn, giữ giới hết sức lơ là, không tu Sa Môn, không phát triển rộng lớn.

Cũng như người dùng mực để giặt những đồ bị mực dính dơ. Lấy máu rửa máu, lấy dơ chùi dơ, lấy bẩn trừ bẩn, lấy phân trừ phân, chỉ tăng thêm ô uế mà thôi.

Bỏ chỗ mờ mịt để vào chỗ mờ mịt, bỏ chỗ tối tăm để vào chỗ tối tăm. Ta nói người ngu si kia giữ giới Sa Môn cũng lại như vậy, nghĩa là nó sống theo tham dục, chìm đắm đến tận cùng, sự ô trược quấn chặt lấy tâm, ganh ghét, bất tín, lười biếng, mất chánh niệm, không chánh định, ác tuệ, tâm cuồng, rối loạn các căn, giữ giới hết sức lơ là, không tu Sa Môn, không phát triển rộng lớn.

Cũng như đống tro tàn giữa những que củi tàn thiêu xác người trong rừng vắng. Núi rừng không cần đến nó, thôn ấp cũng không dùng đến nó.

Ta nói người ngu si giữ giới Sa Môn cũng lại như vậy, nghĩa là nó sống theo tham dục, chìm đắm đến tận cùng, sự ô trược quấn chặt lấy tâm, ganh ghét, bất tín, lười biếng, mất chánh niệm, không chánh định, ác tuệ, tâm cuồng, rối loạn các căn, giữ giới hết sức lơ là, không tu Sa Môn, không phát triển rộng lớn.

Rồi Thế Tôn nói bài tụng:

Người ngu muội hỏng đời dục lạc,

Và hư luôn mục đích Sa Môn

Đạo và tục cả hai đều mất,

Như tro tàn theo ngọn lửa tàn

Như thể giữa khu rừng hoang vắng,

Xác người thiêu còn lại tro tàn

Dù thôn ấp, núi rừng, vô dụng

Người tham mê dục vọng không hơn

Đạo và tục cả hai đều mất,

Như tro tàn theo ngọn lửa tàn.

Phật thuyết như vậy. Các Tỳ Kheo ấy sau khi nghe Phật thuyết, hoan hỷ phụng hành.

***