Kinh Đại thừa

Phật Thuyết Kinh Trung ấm

PHẬT THUYẾT 

KINH TRUNG ẤM

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư

Trúc Phật Niệm, Đời Dao Tần
 

PHẨM BẢY

PHẨM PHÁ LƯỚI ÁI
 

Bấy giờ Đức Diệu Giác Như Lai, hầu muốn phá kiết sử của ái. Muốn cho bốn chúng tự thấy chứng nghiệm, liền nhập Tam Muội bất động khiến cho chúng kia biết được dục ái, sắc ái và không sắc ái.

Lúc này Đức Thế Tôn lại tự mình suy nghĩ rằng: Chúng sanh Cõi Dục này có ái và chẳng có ái, hữu lậu và vô lậu, hữu vi và vô vi, khả ký và bất khả ký.

Chúng sanh Cõi Sắc: chẳng phải có, chẳng phải không, Phi Tưởng, Phi Bất Tưởng Thức thấy được pháp.

Trong ba cõi, Dục là nặng nhất, đam mê khó mà lìa. Các chúng sanh trung ấm nên tu Thánh Giáo, chúng sanh ngũ thức có trước, có sau.

Chúng sanh Phi Tưởng, Phi Phi Tưởng Thức, có người chấp Niết Bàn và không chấp Niết Bàn.

Tại sao chúng sanh trung ấm gặp Phật thì được chứng ngộ?

Loài này vừa có bệnh thì lo vô ngã không còn cái ta. Với sinh mạng thì luôn lo lắng vô thường, trước sinh sau chẳng sinh, sau sinh trước chẳng sinh.

Lời của Phật chẳng phải là căn bổn phát tâm ý của họ, nên tu Pháp Phật như Pháp Thanh Văn.

Loài có năm sắc thức thì căn bổn chưa thành. Thấy Phật, biết Phật mỗi mỗi đắm chấp.

Có nhiều phước báu, kẻ đọa cũng không ít.

Không kể thân của chúng ta là pháp hành hoặc chẳng phải pháp hành, ba cõi đều bị lưới ái che khuất, muốn ra khỏi mà khó thoát được, giống như ném cuộn chỉ, những sợi chỉ tơ trở lại bên mình.

Các chúng sanh trong ba cõi, đã bỏ chỗ này rồi vẫn quay lại chỗ này.

Bây giờ Đức Thế Tôn bèn nói kệ rằng:

Ba cõi là nhà lửa

Lửa cháy mạnh hừng hừng

Điều tâm ái luyến tham

Sẽ vào ba đường ác

Sinh trước không sinh sau

Ái có pháp trọng khinh

Pháp năm sắc thức là

Dễ độ nay và sau

Đường tám nạn tử sanh

Cùng Niết Bàn đối đãi

Pháp không kia không đây

Tuyệt vời nào đối xứng

Thần Túc tiếp muôn loài

Thấy rồi thì cứu độ

Quá khứ tương lai Nhân

Càn, Thát, A Tu La

Trời, Rồng và quỷ thần

Chẳng ai không được độ

Lành thay Đấng Chí Tôn

Khéo thuyết pháp nhiệm mầu

Giúp chúng sanh thọ khổ

Qua bến bờ vô vi

Dứt bệnh thân miệng ý

Vắng lặng không động gì

Tựa kẻ đói gặp cơm

Kẻ khát thì được uống

Chỉ quán trừ ái kiết

Tam thoát cửa Cam Lồ

Ta phát tâm vô thượng

Ái trừ nào khát tưởng

Nơi lửa rực nhảy vào

Đắc thành bậc tuyệt hảo

Vô số Phật đã qua

Mai sau và hiện tại

Như ta nay giáo hóa

Nào nghĩ suy bỉ ngã

Chánh pháp trừ tà pháp

Trần cấu trọn diệt trừ

Pháp tổng trì vô ngại

Suy tư phân biệt quán

Trăm nghìn ức kiếp qua

Dạo chơi chư tam muội

Tứ không định ý pháp

Đến đi không nhọc mệt

Nơi Chư Phật dạo qua

Nhiều ích nào tổn giảm

Vừa đặt chân cất bước

Chỗ độ chẳng thể lường

Ngay nơi ta cất bước

Các hữu tình chúng sanh

Tùy loài mà được độ

Trong ba cõi đầy cùng

Đắc ba pháp tùy tâm

Như thế không ngừng nghỉ

Pháp tám giải vô ngại

Ly xả thọ mạng căn

Nào suy ba cõi tưởng

Ngũ nghịch kiết hại người

Ngươi sanh biết ngươi sanh

Ngươi diệt biết ngươi diệt

Ngươi cao biết rằng cao

Ngươi thấp biết rằng thấp

Trung gian nơi không thoát

Vượt nó chỗ nào đi

Nên biết Phật lực lớn

Vào khắp pháp tổng trì

Do vốn thệ nguyện rằng

Sẽ độ người chưa độ

Tứ đẳng: từ bi xả …

Tràn đầy các mười phương

Tay Phật đưa Cam Lồ

Như mẹ thương con dại

Lại thấy mẹ không cha

Và cha chẳng phải mẹ

Ba cõi bốn đảo điên

Như kim cương khó dạy

Như vật mới vào lò

Bụi dơ tiêu cháy trước

Người ngay không thay đổi

Như bùn sinh hoa sen

Phật đạo thật chân chánh

Chẳng lo chẳng buộc ràng

Không còn khởi tục lụy

Tâm nào có đến đi.

Lúc này ở trên Tòa có Bồ Tát tên là Diệm Quang liền từ chỗ ngồi đứng dậy trịch áo bày vai hữu, gối hữu sát đất, chấp tay quỳ trước Phật bạch rằng: Như nay Thế Tôn nói pháp chân thật, hoặc nói hữu pháp, hoặc nói vô pháp, hoặc nói hữu vi, hoặc nói vô vi, hoặc nói hữu ký, hoặc nói vô ký.

Nay chúng sanh đã lãnh thọ, dùng pháp hóa gì mà được độ thoát?

Bấy giờ Đức Thế Tôn dùng kệ trả lời rằng:

Các pháp đúng có một

Không hai cũng không ba

Ái thức chẳng ái thức

Lìa hẳn chỗ bào thai

Phá ngay, trói buộc ái

Thì mọi loài sạch ái

Như Lai Thần đức lực

Tự biết túc mạng bổn

Hoặc ở cung Vương Thiên

Nơi Chuyển Luân cai trị

Hoặc ở chốn nghèo hèn

Dưới cùng vô cứu ngục

Mỗi mỗi Ngài phân rõ

Tâm cấu nhiễm chúng sanh.

Khi Đức Thế Tôn nói kệ này xong, có tám mươi tám ức na do tha chúng sanh trung ấm, liền từ chỗ ngồi đứng dậy trịch áo bày vai hữu, gối hữu sát đất chắp tay quỳ trước Phật bạch rằng: Chao ôi! Khổ này mới thật là khổ!

Trong các thứ khổ, ái kia là khổ nhất. Xin Thế Tôn cho phép chúng con làm kẻ xuất gia. Lúc này Đức Thế Tôn im lặng bằng lòng. Thế rồi chúng sanh trung ấm nghe Phật thuyết pháp liền được chứng quả A La Hán.

***