Kinh Đại thừa

Phật Thuyết Kinh Trường Thọ Diệt Tội Hộ Chư đồng Tử đà La Ni

PHẬT THUYẾT

KINH TRƯỜNG THỌ DIỆT TỘI

HỘ CHƯ ĐỒNG TỬ ĐÀ LA NI

Hán dịch: Tam Tạng Pháp Sư

Phật Đà Ba Ly, Đời Đường
 

PHẦN MỘT
 

Tôi nghe như vậy!

Một thời Đức Phật, ở thành Vương Xá, trong núi Linh Thứu, với sự câu hội, một ngàn hai trăm năm mươi Tỳ Kheo, các Đại Bồ Tát, mười hai ngàn người, cùng tám bộ chúng, Trời, Rồng, Quỷ Thần, hạng Nhân, Phi Nhân, nghe Phật nói pháp.

Bấy giờ Đức Thế Tôn, từ trên gương mặt, phóng những ánh sáng, với trăm màu sắc, xanh, vàng, đỏ, trắng, trong mỗi màu có vô lượng hóa Phật, hay làm Phật Sự, chẳng thể nghĩ bàn.

Mỗi mỗi hóa Phật, đều có vô lượng Bồ Tát hóa hiện, ca ngợi Phật Đức. Ánh sáng nhiệm mầu, khó thể đo lường, trên đến Cõi Trời, Phi Phi Tưởng Xứ, dưới hết chiếu đến, địa ngục Vô gián.

Ánh sáng lan khắp, tám muôn địa ngục, nơi nào cũng có. Chúng sanh trong ngục, gặp ánh sáng Phật, tự nhiên Niệm Phật, đều được phương tiện, Niệm Phật Tam Muội.

Khi ấy trong chúng, có bốn  mươi chín Bồ Tát, vừa mới phát ý, muốn từ nơi Phật, cầu mạng trường thọ, nhưng họ không thể phát lời thưa hỏi.

Lúc đó, Bồ Tát Văn Thù Sư Lợi, biết chỗ nghi ngờ của các vị kia, Ngài liền đứng dậy, vén áo vai mặt, chắp tay hướng Phật và bạch lên rằng: Kính bạch Thế Tôn! Con thấy chúng sanh, có điều nghi ngờ, nay muốn thưa hỏi, xin Đức Như Lai, cho phép con nói.

Đức Thế Tôn dạy: Lành thay! Lành thay! Văn Thù Sư Lợi, ông nghi điều gì, cứ tha hồ hỏi.

Ngài Văn Thù thưa: Kính bạch Thế Tôn! Tất cả chúng sanh, nơi biển sanh tử, tạo các nghiệp ác, kiếp này kiếp nọ, luân hồi sáu đường, dẫu được thân người, nhưng mắc quả báo, tuổi thọ ngắn ngủi, làm sao cho họ, được mạng lâu dài, diệt các nghiệp ác cúi mong Thế Tôn, nói về phương pháp, tuổi thọ lâu dài.

Đức Phật bảo Ngài Văn Thù Sư Lợi: Lòng đại từ bi của ông vô lượng, xót nghĩ đến những chúng sanh tội khổ, hay hỏi việc trên. Nếu ta nói đủ, thì khắp chúng sanh, khó ai tin nhận.

Văn Thù Sư Lợi bạch Phật lần nữa: Kính bạch Thế Tôn! Đấng nhất thiết trí, thầy của Trời người, che khắp chúng sanh, cha lành tất cả, Vua trong các pháp, một tiếng của Ngài, diễn nói tất cả, cúi mong Thế Tôn, thương xót nói rộng.

Đức Phật mỉm cười, bảo khắp đại chúng: Các vị lắng nghe! Như Lai sẽ vì các vị mà nói. Về đời quá khứ, có Thế Giới tên Vô Cấu Thanh Tịnh, Cõi đó có Phật, hiệu là Phổ Quang Chánh Kiến Như Lai, Ứng Cúng, Chánh Biến Tri, Minh Hạnh Túc, Thiện Thệ, Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ, Điều Ngự Trượng Phu, Thiên Nhân Sư, Phật, Thế Tôn, được vô lượng vô biên, các đại Bồ Tát, lúc nào cũng thường, cung kính vây quanh.

Trong Pháp Phật ấy, có cận sự nữ, tên là Điên Đảo, cô này nghe Phật, xuất hiện nơi đời, muốn cầu xuất gia, buồn bã kêu khóc, bạch Đức Phật rằng: Kính bạch Thế Tôn! Con có nghiệp ác, muốn xin sám hối, cúi mong Thế Tôn, cho con nói rõ: Con về trước kia, thân mang thai nghén, mới đủ tám tháng, cũng vì phép nhà, cho nên con chẳng ham muốn con cái, bèn uống thuốc độc, phá thai giết con, chỉ sanh đứa chết, đủ cả hình người.

Có bậc triết giả đến bảo con rằng: Nếu cố sẩy thai, người này hiện đời, mắc báo bệnh nặng, mạng sống ngắn ngủi, chết đọa A tỳ, chịu khổ nào lớn. Nay con suy nghĩ, rất sanh buồn sợ. Cúi xin Thế Tôn, đem sức từ bi, vì con nói pháp, cho con xuất gia, để khỏi khổ ấy.

Lúc đó, Đức Phật Phổ Quang Chánh Kiến bảo nàng Điên Đảo: Trên thế gian có năm thứ ác nặng, sám hối khó diệt.

Những gì là năm?

Một là giết cha.

Hai là giết mẹ.

Ba là giết thai.

Bốn là làm cho thân Phật chảy máu.

Năm là phá sự hòa hợp của Tăng.

Khi ấy, người nữ có tên Điên Đảo, kêu khóc nghẹn ngào, nước mắt như mưa, năm vóc gieo xuống, lăn lộn trước Phật, và bạch lên rằng: Lạy Đức Thế Tôn, từ bi rộng lớn, cứu hộ tất cả, cúi xin Thế Tôn, thương xót nói pháp.

Đức Phật Phổ Quang Chánh Kiến Như Lai bảo một lần nữa: Nghiệp ác của ngươi, rồi sẽ sa đọa, địa ngục A tỳ, không sao dừng ngớt. Trong địa ngục nóng, tạm gặp gió lạnh, tội  nhân tạm mát, trong địa ngục lạnh, tạm gặp gió nóng, tội nhân tạm ấm.

Địa ngục A tỳ, không có điều đó, lửa trên suốt xuống, lửa dưới suốt lên, bốn bề vách sắt, trên đặt lưới sắt, bốn cửa Đông Tây, có lửa nghiệp mạnh, nếu chỉ một người, tân cũng đầy ngục, thân to lớn đến tám vạn do tuần, nếu đông nhiều người, cũng đều đầy ngục.

Khắp thân tội nhân, có rắn sắt lớn, khổ độc của nó, hơn cả lửa mạnh, lại có chim sắt, mổ thịt tội nhân, hoặc có chó đồng, nhai thân tội nhân, ngục tốt đầu trâu, tay cầm binh khí, phát tiếng hung tợn, như tiếng sấm sét, bảo tội nhân rằng: Người cố giết thai, phải chịu khổ này ta nếu nói sai, chẳng phải là Phật.

Nữ nhân Điên Đảo, nghe Phật nói rồi, té xỉu xuống đất, lần hồi tỉnh lại, tiếp bạch Phật rằng: Kính bạch Thế Tôn! Chỉ một mình con, chịu đau khổ này, hay chúng sanh nào, cũng chịu khổ ấy?

Phổ Quang Như Lai bảo với Điên Đảo: Con ngươi trong thai, hình người đầy đủ, ở giữa hai nơi, ruột non ruột già, giống như địa ngục, bị hai tảng đá, đè ép thân thể. Nếu mẹ ăn nóng, như đại ngục lạnh, trọn ngày khổ đau.

Ở trong vô minh, ngươi còn ác tâm, cố uống thuốc độc! Nghiệp ác của ngươi, tự đọa A tỳ. Tội nhân địa ngục, chính ngươi đồng bọn.

Cô gái Điên Đảo, lại một lần nữa, khóc thưa Đức Phật: Con nghe người trí, có nói lời rằng: Nếu tạo điều ác, gặp Phật và Tăng, sám hối liền diệt. Giả như chết rồi, vào các địa ngục, tạo chút ít phước, trở lại sanh Thiên. Ý ấy thế nào, xin vì con dạy.

Đức Phật Phổ Quang Chánh Kiến Như Lai bảo Điên Đảo rằng: Nếu có chúng sanh, tạo các tội nặng, gặp Phật hoặc Tăng, chí thành sám hối, không tạo lại nữa, tội được tiêu diệt. Giả sử mạng chung, Vua Diêm Ma La, tra hỏi chưa định, mà những người sống, quyến thuộc kẻ mất, thỉnh Phật mời Tăng.

Trong vòng bảy ngày, chuyển đọc Kinh Điển, Phương Đẳng Đại Thừa, đốt hương rải hoa, sẽ có Diêm Sứ, kiểm lại thiện ác, cầm phan năm sắc, đến chỗ Diêm Vương, trước sau phan đó, ca vịnh tán thán, phát tiếng vi diệu, hòa nhã thuận thiện, bảo Diêm Vương rằng: Người này chứa thiện.

Hoặc nhiều người chết, nội trong bảy ngày, do lúc còn sống, tin theo tà đạo, nhận thức điên đảo, chẳng tin Phật Pháp, Kinh Điển Đại Thừa, không lòng hiếu thảo, không tâm từ bi, sẽ có Diêm Sứ, cầm lá phan đen, trước sau phan đó, vô số ác quỷ, báo Diêm Vương rằng: Kẻ này chứa ác.

Đang lúc bấy giờ, Diêm La Pháp Vương, thấy lá tần phan, năm sắc đưa đến, lòng rất vui vẻ, lên tiếng xướng rằng: Nguyện tội thân ta, cũng đồng người lành. Ngay trong lúc ấy, giữa các địa ngục, biến thành suối trong, núi đao rừng kiếm, như hoa sen mọc, tất cả tội nhân, đều hưởng vui sướng.

Nếu thấy phan đen, Diêm Vương tức giận, tiếng ác rung chuyển, đem các tội nhân, giao mười tám ngục, hoặc lên cây gươm, hoặc vào núi đao, hoặc nằm giường sắt, hoặc ôm trụ đồng, trâu sắt cày bừa, xay, nghiền, mài, giã, một ngày một đêm, muôn lần chết sống, cho đến lần lượt, địa ngục A tỳ, chịu đau khổ lớn, kiếp này kiếp khác, không hề dừng nghỉ.

Khi Đức Phổ Quang Chánh Kiến Như Lai nói chưa dứt lời, thì giữa hư không, có tiếng hung tợn, gọi lớn tiếng rằng: Nữ nhân Điên Đảo!

Người cố giết thai, mắc báo đoản mạng, ta là sứ quỷ, cố đến bắt ngươi! Người nữ Điên Đảo, kinh ngạc buồn khóc, ôm chân Đức Phật, kêu cứu lên rằng: Cúi xin Thế Tôn, vì con nói rộng, nhân duyên diệt tội, trong kho giáo pháp, của các Đức Phật, đầu chết con cũng sẽ làm xong nguyện.

Bấy giờ, Phổ Quang Chánh Kiến Như Lai, dùng thần lực Phật, bảo quỷ sứ rằng: Sát quỷ vô thường! Nay ta muốn vì nữ nhân Điên Đảo, nói Kinh Diệt Tội, thọ mạng lâu dài, hãy đợi chốc lát, tự sẽ chứng biết.

Chánh Kiến Như Lai dạy bảo người nữ: Người hãy lắng nghe! Ta sẽ vì ngươi, y cứ hàng ngàn Đức Phật quá khứ, nói Kinh Trường Thọ, là pháp bí yếu, của các Đức Phật, khiến cho bọn ngươi, lìa khỏi đường ác.

Điên Đảo nên biết! Sát quỷ vô thường dây, lúc nào cũng thường, rình tìm bắt người, khó mong thoát khỏi. Dẫu có vô lượng, trăm ngàn vàng ngọc, lưu ly, xa cừ, xích châu, mã nào, mà đem chuộc mạng, cũng không thể được.

Giả sử Vua chúa, Thái Tử, quan lớn, trưởng giả v.v… cậy thế lực mình, nhưng rồi một khi, quỷ vô thường đến, cắt đứt mạng quý, không một người nào, có thể thoát khỏi.

Điên Đảo nên biết! Chỉ một chữ Phật, mới có thể khỏi, cái khổ lớn này.

Hỡi này Điên Đảo! Trên đời có hai hạng người dõng mãnh, rất là hiếm có, như hoa Ưu Đàm, khó thể gặp gỡ.

Một là hạng người không làm điều ác.

Hai là có tội liền hay sám hối.

Hai hạng như vậy, rất là hiếm có. Người đã dốc lòng, sám hối với ta, ta sẽ vì ngươi, nói Kinh Trường Thọ, khiến ngươi khỏi khổ, vì quỷ vô thường.

Điên Đảo nên biết! Trong đời sau này, lúc năm trược loạn, nếu có chúng sanh, tạo năm tội nặng: Giết cha, hại mẹ, thuốc độc trục thai, phá tháp hủy Chùa, đập đổ Tượng Phật, phá hòa hợp Tăng. Những chúng sanh nào, tạo các tội lỗi, ngũ nghịch như thế, nếu luôn thọ trì, Kinh Trường Thọ này, biên chép đọc tụng, tự mình biên chép, vẫn được diệt tội, sanh về Phạm Thiên, huống gì nay người được thân thấy ta.

Lành thay Điên Đảo! Ngươi về vô lượng số kiếp xa xưa, gieo các căn lành, nay ta nhân lời người khéo thưa hỏi, ân cần sám hối, tức được chuyển thành, pháp luân vô thượng, hay độ vô biên, biển khổ sống chết, có thể chiến đấu, với Ma Ba Tuần, có thế xô ngã, tràng phan dựng lập, của Ma Ba Tuần. Ngươi hãy nghe kỹ, ta sẽ nương theo, Chư Phật quá khứ, nói về giáo pháp, mười hai nhân duyên.

Vô minh duyên hành.

Hành duyên cho thức.

Thức duyên danh sắc.

Danh sắc duyên lục nhập.

Lục nhập duyên xúc.

Xúc duyên cho thọ.

Thọ duyên cho ái.

Ái duyên cho thủ.

Thủ duyên cho hữu.

Hữu duyên cho sanh.

Sanh duyên lão tử, ưu bi khổ não…

Nếu vô minh diệt, ngay đó hành diệt, hành diệt tức thức diệt.

Thức diệt tức danh sắc diệt.

Danh sắc diệt tức lục nhập diệt.

Lục nhập diệt tức xúc diệt.

Xúc diệt tức thọ diệt.

Thọ diệt tức ái diệt.

Ái diệt tức thủ diệt.

Thủ diệt tức hữu diệt.

Hữu diệt tức sanh diệt.

Sanh diệt tức lão, tử ưu bi khổ não diệt.

Điên Đảo nên biết! Tất cả chúng sanh, vì chẳng nhận ra, mười hai nhân duyên, do đó trôi lăn, trong biển sanh tử. Nếu có người nào, nhận ra diệu lý, mười hai nhân duyên, chính là thấy pháp, thấy pháp cũng chính là thấy Đức Phật, thấy Phật chính là thấy được Phật Tánh.

Tại sao vậy?

Bởi vì Chư Phật, lấy đó làm tánh. Nay ngươi được nghe, ta nói pháp mười hai nhân duyên đây, là ngươi đã được, Phật Tánh thanh tịnh, kham làm pháp khí. Ta sẽ vì ngươi, nói đạo nhất thừa, ngươi hãy tư duy, giữ gìn nhất niệm.

Nhất niệm là nghĩa của tâm bồ đề, và tâm bồ đề, gọi là đại thừa, Chư Phật Bồ Tát, vì chúng sanh mà phân biệt nói ba, ngươi hãy từng niệm, thường siêng giữ gìn, tâm bồ đề ấy, chớ để quên mất.

Giả sử có các rắn độc bốn đại, quỷ dữ năm ấm, ba độc tham sân si, giặc cướp sáu nhập, tất cả các ma, tìm đến khuấy nhiễu, chẳng thể biến đổi tâm bồ đề này. Nhân vì được tâm bồ đề như thế, mà thân như Kim Cang, tâm như hư không, không gì trừ ngại, chẳng thể hư hỏng.

Do chẳng hư hỏng, cho nên liền được, vô thượng bồ đề, sẵn đủ bốn đức, thường, lạc, ngã, tịnh, bèn hay xa lìa, sát quỷ vô thường, cùng những nổi khổ, sanh, già, bệnh chết, hoặc các địa ngục…

Khi Đức Phổ Quang Chánh Kiến Như Lai ở giữa đại chúng, nói pháp này thì trong khoảng không gian, sứ quỷ vô thường, nói lên lời rằng: Con nghe Đức Phật, nói giáo pháp này, địa ngục thanh tịnh, biến thành ao sen. Nay con hiện bỏ cảnh giới sứ quỷ.

Quỷ lại nói thêm: Hỡi này Điên Đảo! Khi ngươi đắc đạo, xin tế độ tôi.

Bấy giờ, Đức Phật Phổ Quang Chánh Kiến lại bảo cô gái có tên Điên Đảo: Ta đã vì ngươi, nói về mười hai nhân duyên xong rồi, lại vì ngươi nói sáu Ba la mật.

Sáu Ba la mật là: Trí tuệ Ba la mật, thiền định Ba la mật, tinh tấn Ba la mật, nhẫn nhục Ba la mật, trì giới Ba la mật, bố thí Ba la mật, sáu Ba la mật này, ngươi nên thọ trì.

Lại vì ngươi nói bài kệ thành Phật, của các Đức Phật về thời quá khứ, bài kệ đó là:

Các hành đều vô thường

Vì là pháp danh diệt

Sanh diệt nếu diệt rồi

Tịch diệt là an vui.

Ngay trong lúc ấy, nữ nhân Điên Đảo, nghe pháp vui mừng, tâm bừng sáng lặng, tỉnh ngộ tỏ rõ. Do thần lực Phật, bèn bay lên không, cao hàng trăm thước, an tâm lặng rồi.

Bấy giờ, có một vị Bà La Môn, thuộc giòng tộc lớn, trong nhà rất giàu, không ai sánh kịp, bỗng mang bệnh nặng. Thầy thuốc xem bệnh, cần tròng mắt người, hòa với thuốc tốt, trị liệu mới lành.

Đại Trưởng Giả này, liền sai tôi tớ, đi khắp các đường, lớn tiếng rao rằng: Người nào có thể, nhẫn chịu đau đớn, bán đôi tròng mắt, sẽ trả ngàn vàng, kho tàng quý giá, mặc tình sử dụng, không hề lẫn tiếc…

Nữ nhân Điên Đảo, nghe lời nói này, lòng rất mừng rỡ và tự nghĩ rằng: Nay ta từ nơi Đức Phật, được nghe Kinh Trường Thọ mà dứt trừ nghiệp ác, tâm đã tỏ rõ, ngộ ra Phật Tánh, lại được lìa khỏi, sáy quỷ vô thường, và khổ địa ngục, ta nên nghiền thân, đáp đền ơn Phật.

Nghĩ xong lớn tiếng, xướng lên lời rằng: Tuổi ta nay đã được bốn mươi chín, theo Phật nghe pháp, tên Kinh Trường Thọ, nay muốn nát thân, không tiếc xu mệnh, chép Kinh Trường Thọ, bốn mươi chín quyển, muốn cho chúng sanh, thọ trì đọc tụng. Ta cần bán mắt, để tả Kinh này, mắt ta vô giá, mặt tình cho người, tùy ý trả giá.

Lúc ấy, vị Trời Đế Thích, với các Thiên Tử, đồng hóa ra bốn mươi chín người đời, đến chỗ Điên Đảo, nói với người rằng: Ta nguyện vì Ngài, biên chép Kinh ấy, Ngài xem xong rồi, tha hồ bán mắt. Nữ nhân Điên Đảo, lấy làm may mắn, mừng rỡ vô hạn, chẻ xương làm viết, xẻ thịt tay chân, lấy máu làm mực, cung cấp người viết, trong vòng bảy ngày, biên chép Kinh xong.

Mọi người chép rồi, thưa Điên Đảo rằng: Trước đây người hứa, bán đôi tròng mắt, công chúng tôi xong, xin giao đôi ngươi, chúng tôi đem bán cho Bà La Môn. Lúc ấy, nữ nhân Điên Đảo ra lệnh kẻ Chiên Đà La moi con ngươi ra, đem giao cho bốn mươi chín người và chia y một phần.

Gã Chiên Đà La, theo cách muốn khoét, thì bốn mươi chín người, đều xướng lên rằng: Hiếm có! Hiếm có! Chẳng thể nghĩ bàn!

Vị nữ Điên Đảo, chẻ xương lấy máu, ghẻ lở nhơ uế, mà vẫn hay nhẫn, biên chép Kinh này, chúng ta nỡ nào lấy đôi tròng mắt! Rồi các vị này, do lòng từ bi, bạch Điên Đảo rằng: Chúng tôi trọn chẳng ham tròng mắt Ngài, để đem bán cho người Bà La Môn, mong Ngài đắc đạo, sẽ độ chúng tôi. Nguyện cho cho chúng tôi, bất cứ nơi nào, trong kiếp lai sanh, thường được cùng Ngài, đồng chung một chỗ, làm thiện tri thức, tuyên nói Kinh này, cứu độ tất cả, chúng sanh tội khổ.

Bấy giờ, Long Vương Nan Đà v.v… dùng oai lực lớn, hóa các huyễn thuật, lấy trộm Kinh của nữ nhân Điên Đảo, để trong Long Cung, thọ trì cúng dường.

Nữ nhân Điên Đảo, chỉ trong phút chốc, chợt chẳng thấy Kinh, rơi lệ nghẹn ngào, bèn bạch Đức Phật: Kính bạch Thế Tốn! Con xẻ thân ra, chép Kinh Trường Thọ, muốn khiến lan rộng, tất cả chúng sanh, nay con bỗng nhiên, chẳng biết tại đâu!

Lòng con bối rối, buồn rầu khó nhẫn.

Phổ Quang Như Lai bảo với Điên Đảo: Những Kinh của ngươi, tám bộ Long Vương, thỉnh về Long Cung, thọ trì cúng dường, ngươi nên vui mừng, chớ nên buồn bã.

Lành thay Điên Đảo! Ngươi sẽ nhờ sức công đức này mà, hết tuổi thọ rồi, sanh lên Cõi Trời, thuộc Vô Sắc Giới, hưởng mọi vui sướng, mãi mãi chẳng còn, làm thân nữ nhân.

Khi ấy, Điên Đảo bạch lên Đức Phật: Kính bạch Thế Tôn! Sở nguyện của con, chẳng muốn sanh về Cõi Trời Vô sắc, chỉ nguyện đời đời kiếp kiếp, luôn luôn được gặp Thế Tôn, tâm Phật chẳng thoái, bất cứ chỗ nào, cũng vì tất cả chúng sanh tội khổ, mà tuyên dương pháp này.

Phật Phổ Quang bảo: Lời ngươi gian dối.

Điên Đảo lại thưa: Nếu con nói dối, thì xin như trước, bị quỷ vô thường, đến bắt bức ngặt. Nếu con thật tâm, xin những lở lói, trong thân của con, đối trước Đức Phật, đều trừ lành hết. Ngay đó Điên Đảo, do sức thệ nguyện, lành lại như cũ.

Phổ Quang Như Lai bảo Điên Đảo rằng: Ngươi hãy một lòng niệm Phật, thì sẽ từ một Phật Quốc, đến Phật Quốc khác, ngươi liền có thể, nhìn thấy vô lượng, vô biên Thế Giới, của các Đức Phật, chẳng thể nghĩ bàn, mà chẳng cần đến, văn tự lời lẽ.

Lúc đó Điên Đảo, chỉ trong khoảnh khắc, liền chứng được tâm Vô Thượng bồ đề, vô sanh pháp nhẫn.

Đức Thế Tôn bảo Ngài Đại Bồ Tát Văn Thù Sư Lợi: Văn Thù nên biết, Phổ Quang Như Lai chính là thân ta, nữ nhân Điên Đảo là thân ông vậy, bốn mươi chín người, là những Bồ Tát, vừa mới phát ý.

Ta về quá khứ, vô lượng vô biên, kiếp xưa trở lại, vì sự hộ thân, mà ta luôn luôn, cùng với các ông, tuyên nói Kinh này, khiến cho tất cả chúng sanh, người nào có những nghiệp ác, nghe lọt vào tai, dù nửa bài kệ, của Kinh Trường Thọ trên đây, đều được diệt tội, nay lại nói thêm.

Bấy giờ, Vua Ba Tư Nặc, ngay trong đêm ấy, tại giữa Vương Cung, nghe một người nữ, lớn tiếng khóc ròng, tiếng khóc não nề, người nghe khó nhẫn, buồn không kể xiết.

Vua tự nghĩ rằng: Thâm cung của ta, chưa bao giờ có sự việc như vậy, vì sao có tiếng bi ai thế kia?

Lúc vừa sáng sớm, sai các quan chức, đi nhiều ngã đường, tìm người nữ ấy.

Sứ vâng lệnh Vua, tìm được đưa về, người nữ kinh ngạc, ngất xỉu trước Vua, Vua lấy nước lạnh, rưới lên trên mặt, hồi lâu tỉnh dậy, Ngài mới hỏi rằng: Đêm qua kêu khóc, có phải ngươi chăng?

Người phụ nữ đáp: Vì tôi nhức tai.

Nhà Vua hỏi tiếp: Cớ gì oán khóc, ai xâm phạm ngươi?

Nữ nhân đáp rằng: Tôi tự ân hận, không ai xâm phạm. Cúi xin Nhà Vua cho phép tôi nói. Tôi mười bốn tuổi, đã làm vợ lớn, của bên nhà chồng, qua ba mươi năm, sanh ba mươi con, dung mạo đẹp lạ, tóc màu xanh biếc, tay đỏ như son, răng trẳng như ngọc, thân thể đầy đặn như hoa màu xuân. Tôi luyến mến chúng dường như tủy não, như gan ruột mình, hơn cả tánh mạng.

Chúng vừa lớn lên, chẳng hơn một tuổi, vào lúc Thu, Hè bỏ tôi mà chết. Đứa con sau cùng, hơn cả mạng tôi, hiện nay nó lại đang bị nguy khốn, mạng sắp sửa mất, cho nên đêm qua, tôi mãi kêu khóc, nhức cả lỗ tai.

Vua Ba Tư Nặc, nghe được lời ấy, ông rất buồn bã, thầm tự xét rằng: Thứ dân trăm họ, nương nhờ nơi ta, nếu chẳng cứu giúp, sao gọi là vui?

Liền nhóm các quan, cùng nhau bàn luận.

Nhà Vua có sáu vị quan Đại Thần.

Một là Kiến Sắc.

Hai là Văn Thanh.

Ba là Hương Túc.

Bốn là Biện Tài.

Năm là Tùy Duyên.

Sáu là Dị Nhiễm.

Họ tâu với Vua: Trẻ nít mới sanh, nên bày sắm lễ, Thần đàn diên mạng, bảy vị tinh quân, hai mươi tám vị sao, mới khỏi nạn khổ, cúi xin Nhà Vua ra lệnh khắp nước…

Khi ấy, có một vi quan sáng suốt, đã từng ở chỗ, vô lượng Đức Phật, vun trồng căn lành, tên là Định Huệ, ra thưa với Vua: Đức Vua nên biết, lời sáu vi quan, chẳng thể cứu khổ. Nay có Đại Sư, họ là Cù Đàm, hiệu Tất Đạt Đa, không thầy tự ngộ, đã được thành Phật, hiện ở Linh Thứu, nói Kinh Trường Thọ, cúi xin Đức Vua, qua đó nghe nhận.

Nếu nghe Kinh này, nửa kệ qua tai, không một tội nào, mà chẳng tiêu diệt. Tất cả trẻ con, nghe lọt vào tai, dầu chưa ngộ hiểu, do công đức Kinh, tự nhiên sống lâu.

Vua Ba Tư Nặc nói: Trước đây ta từng nghe lục sư nói: Sa Môn Cù Đàm, học hỏi cạn cợt, mặt còn trẻ trung, tuổi tác còn nhỏ.

Trong những Kinh của lục Sư nói rằng: Người hay làm trò, huyễn hóa yêu mị, là Cù Đàm vậy, nếu ai tôn sùng, phần nhiều bỏ mất, con đường chân chánh.

Vị quan Định Huệ, dùng kệ thưa Vua:

Thích Ca Mâu Ni, thầy Trời người

Từng vô lượng kiếp tu khổ hạnh

Nay được thành Phật, chuyển pháp luân

Lại nương Chư Phật quá khứ nói

Chẳng trái nguyện của khắp chúng sanh

Sức từ bi lớn cứu loài mê

Gặp Phật khó như rùa gặp bọng

Cũng như gặp hoa mẫu Ưu Đàm

Cúi xin Nhà Vua qua nghe pháp

Chớ tin lời lục Sư ngoại đạo.

Đại Thần Định Huệ, nói kệ ấy rồi, do sức thần thông, vọt khỏi mặt đất, bay lên hư không, cao hàng trăm thước, liền ở trước Vua, làm các chu thuật, trong khoảng một niệm, khiến núi Tu Di và nước biển lớn, vào hết trong tâm, an nhiên vô ngại.

Vua Ba Tư Nặc, thấy việc này rồi, khen rất hiếm có: Đây mới đúng là, chân thiện tri thức, liền dạy Định Huệ, thưa với người rằng: Thầy ông là ai?

Ngài Định Huệ đáp: Thầy tôi là Phật Thích Ca Mâu Ni, hiện nay ở tại, đại thành Vương Xá, trong núi Linh Thứu, đang nói về Kinh Trường Thọ Diệt Tội.

Vua nghe lời này, lòng rất mừng rỡ, liền đem việc nước, tạm giao Định Huệ, Vua cùng quyến thuộc, các quan, trưởng giả, xe báu bốn ngựa, trước sau vây quanh, và người phụ nữ, với con của bà, cầm những tràng hoa, trăm thứ cúng dường, đem hết câu chuyện, của người phụ nữ, bạch lên Đức Phật.

***