Kinh Đại thừa

Phật Thuyết Kinh Vô Lượng Vi Mật Trì

PHẬT THUYẾT KINH

VÔ LƯỢNG MÔN VI MẬT TRÌ

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư

Chi Khiêm, Đời Ngô
 

PHẦN HAI
 

Lại Xá Lợi Phất! Bồ Tát có bốn pháp hạnh mau được trì đó.

Nhóm nào là bốn?

Đã chán ghét nơi ái dục.

Tự mình không có gây hại cho chúng sinh.

Đem tất cả điều có được để làm bố thí.

Không có mệt mỏi chán nản, ngày đêm vui với pháp.

Lại có bốn pháp hạnh mau được trì đó.

Nhóm nào là bốn?

Hay quen ở trong ao đầm, núi non.

Hành pháp nhẫn thâm sâu chẳng hâm mộ lợi dưỡng ấy.

Hành vô lượng thí.

Chẳng tiếc thân mệnh.

Lại có bốn pháp hạnh mau được trì đó.

Nhóm nào là bốn?

1. Vào nghĩa của tám chữ.

2. Tụng, nói thường đã điều ý.

3. Tính bên trong nội tính hợp với pháp yếu đó.

4. Khuyên hành hạnh của đạo lớn.

Bồ Tát như đây làm sẽ mau được trì.

Khi ấy Đức Phật nói kệ là:

Nên vứt dục khổ hạnh

Mau buông địa ngu si

Không tự ý làm ác

Ác khiến đoạ ác đạo nẻo ác

Là chẳng làm cận thiển cận ấy

Chẳng biết việc lợi danh

Ái nhãn mắt yêu thương nhìn mọi người

Đều quý như được sắc sắc đẹp

Mọi người có chỗ tranh

Đều do tham làm gốc

Nên gấp rút dứt hết

Vứt điều đó, được trì

Người muốn pháp, ngày đêm

Buông việc khác, cầu đạo

Được trì rồi tâm hướng

Đấy đã thường thấy Kinh

Nhàn rỗi tập Phật Giáo

Trụ đây thử chẳng biết đấy bỉ

Kham nhẫn không phóng dật

Thường như cứu đầu cháy

Cái đầu bị bốc cháy

Pháp chẳng dựa biết Lợi

Cũng chẳng có thân cầu

Thấy, mất nên vứt lợi

Nhân dùng lợi làm hạnh

Thích thay! Được Phật Giáo

Kính Phật Pháp làm trí

Kẻ Trí chẳng tham lợi

Huống chi người hành pháp

Phật từ lâu đã thành

Cho nên buông lợi cầu

Nên nghĩ nghĩa tám chữ

Khéo viết giữ Kinh này

Thường tụng dùng điều hoà

Cũng dùng khai hoá người

Được ngồi đại trí

Thự dinh thự đại trí

Tất cả thấy mười phương

Vô lượng Phật trước mặt

Khuyên thành đạo dục ấy.

Lại Xá Lợi Phất! Bồ Tát có bốn đức làm trì đó.

Nhóm nào là bốn?

1. Thường niệm Chư Phật.

2. Chẳng có hạnh tà.

3. Mau trừ hành cái ngăn che.

4. Được vào trì của vô lượng môn vi mật.

Này Xá Lợi Phất! Xưa kia, cách nay vô ương số chẳng thể tính kiếp.

Lúc đó có Đức Phật tên là Bảo Thủ Diệu Vương, hiệu là Như Lai Chí Chân Đẳng Chính Giác, Minh Hạnh Thành Vi Thiện Thệ, Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ Đạo Pháp Ngư Thiên Nhân Sư Vi Phật Chúng Hữu độ vô lượng người. Lúc sắp diệt độ thời có vị Chuyển Luân Vương tên là Quang Bỉnh. Thái Tử của vị ấy tên là Vô Niệm Đức Thủ đã một ngàn tám trăm tuổi, theo Phật được nghe Trì này, rồi liền phụng hành.

Lại bảy ngàn năm chưa từng nằm ngủ. Lại bảy ngàn năm chưa từng khởi thân yêu. Lại bảy ngàn năm chưa từng nghĩ đến tài lợi. Lại bảy ngàn năm một lòng nhớ hành chưa từng nghiêng dựa. Lúc đó liền thấy chín mươi ức Phật, đều nghe nói pháp, đều theo thọ trì.

Liền làm Sa Môn trong chín vạn năm, dùng trì của vô lượng môn vi mật đó, giải nói cho mọi người ở trong một đời, thành tựu tám mươi ức người, khiến hành đạo của vô thượng chính chân, dụ tiến khiến xuất gia, lập địa bất thoái chuyển.

Khi ấy trong Chúng có vị Tôn Giả Tử tên là Nguyệt Hạnh nghe pháp yếu đó, tận tâm nguyện ưa thích. Dùng gốc của đức đó, gặp bảy mươi ức Phật, đều từ trì được bên trên đạt được vô lượng biện của các Bồ Tát.

Sau đó ba kiếp đều thấy Chư Phật, khi ba kiếp hết thởi Nguyệt Hạnh được thành Phật tên là Đĩnh Quang, hiệu là Như Lai Chí Chân Đẳng Chính Giác, Minh Hạnh Thành Vi Thiện Thệ, Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ, Đạo Pháp Ngư, Thiên Nhân Sư, Vi Phật Chúng Hữu.

Lại Thái Tử Vô Niệm Đức Thủ ấy, bậc giảng nói pháp tức ngày nay là Đức Phật Vô Lượng Thọ ở phương Tây.

Các Bồ Tát trong đời hiền kiếp này, nghe pháp đó, nguyện vui thích đều trừ bỏ được hành sinh tử trong bốn mươi vạn kiếp sau.

Lại người học đó muốn mau thành Phật. Nếu được Kinh đó, như có nguyện vui thích ý của đạo hạnh. Tức người đó sẽ đứng ở địa bất thoái chuyển, đều là đạo của vô thượng chính chân huống chi là viết, trì tụng, hành. Tất cả người dân chẳng thể đo lường, nói được phước ấy.

Khi ấy Đức Phật nói kệ là:

Người thường tu niệm Phật

Chúng tà chẳng thể hại

Hành cái che đậy dùng mau trừ

Được diệu vô lượng trì

Nghe Kinh, tâm nguyện vui

Viết, giữ, kính, phúng tụng

Trời người chẳng thể tính

Phước rộng không có lượng

Sinh ra, liền thấy Phật

Tin hướng, chẳng lay động

Thể giải thâm kinh yếu

Điều thiết yếu của Kinh thâm sâu

Mau hiểu thượng đạo này

Được trì, chặt nẻo ác

Chẳng mất định, đại tài

Sắc đẹp thường thấy Phật

Liền đến Giác Thượng Đạo

Tôn Giả Tử nghe giữ

Liền truy biết túc mệnh

Thấy Phật chín mươi ức

Được đạo, như nguyện ấy

Nếu muốn mau thành Phật

Đao lực giáng chúng ma

Muốn mãn trăm tướng phước

Hành đây, chẳng có khó

Cọi đầy như sông Hằng

Gom báu đem bố thí

So phước viết trì này

Chẳng thể nào sánh được.

Này Xá Lợi Phất! Bồ Tát hành Trì đó có tám vị Đại Thần ở trong núi Tuyết cùng nhau nhìn giúp.

Tên các vị ấy là: Dũng Quyết Thần, Quả Cường Thần, Nhiêu Dụ Thần, Hùng Mãnh Thần, Thể Hạnh Thần, Thanh Khiết Thần, Nan Thắng Thần, Đa An Thần. Các vị Thần này đều đến, thường nên tắm gội sạch sẽ, mặc quần áo, màu sắc chính, kinh hành. Thương nhớ từ niệm chúng sinh, nghĩ pháp yếu đó, thần diện khuôn mặt của vị thần chẳng xa, đều an định tụng.

Lại có tám vị Bồ Tát, nay ở tại Cõi Trời Dục Hạnh, thường nên giữ nhớ.

Tên các vị ấy là: Vô Ái Thiên, Duyệt Khả Thiên, Trí Quang Thiên, Hoài Kim Thiên, Tích Tập Thiên, Nguyện Mãn Thiên, Tinh Vương Thiên, Hạnh Thẩm Thiên đều sáng suốt hành trì này. Cần chân thật duy trì mà thường cung kính như ứng hành Vi Diệu Pháp Nhẫn không được xem nhẹ, thử dùng.

Lúc nói pháp đó thời hằng hà sa đẳng Bồ Tát đều được trì đó mà chẳng thoái chuyển, sáu mươi vạn vạn Trời và người chưa phát ý đạo, nay đều phát khởi đạo của vô thượng chính chân.

Hiền Giả Xá Lợi Phất bạch Phật rằng: Nên dùng tên nào gọi Kinh này?

Đức Phật nói: Thiết yếu của pháp đó gọi là vô lượng môn vi mật chi trì. Một tên gọi là Thành Đạo Giáng Ma được nhất thiết trí. Các ông nên phụng trì Đức Phật nói điều đó xong thời hết thảy đều vui vẻ thọ nhận.

***