Kinh Đại thừa

Phật Thuyết Kinh Vô Lượng Vi Mật Trì

PHẬT THUYẾT KINH

VÔ LƯỢNG MÔN VI MẬT TRÌ

Hán dịch: Ngài Tam Tạng Pháp Sư

Chi Khiêm, Đời Ngô
 

PHẦN MỘT
 

Nghe như vậy!

Một thời Đức Phật đến Tịnh Xá Đại Thọ ở nước Duy Gia Ly Vaiśāli.

Đức Phật bảo Hiền Giả Đại Mục Kiền Liên: Ông hãy đi thỉnh Tỳ Kheo đang dạo chơi ở ba ngàn đại thiên Thế Giới, là Đệ Tử Hạnh với Bồ Tát Hạnh, khiến tập hội.

Mục Liên nhận lời dạy, bước lên đỉnh Tu Di, dùng thần lực của đạo, vòng khắp Cõi Phật, cất tiếng báo cho biết. Lúc đó, Tịnh Xá có bốn mươi vạn Tỳ Kheo tập hội. Lại hiện Thần Túc khiến cho thiên hạ đó đi theo Tỳ Kheo đều hội họp ở Tịnh Xá, cúi đầu lễ rồi trụ một bên.

Đức Phật lại bảo Tuệ Kiến Bồ Tát, Kính Thủ Bồ Tát, Trừ Ưu Bồ Tát, Ngu Giới Bồ Tát, Khứ Cái Bồ Tát, Khuy Âm Bồ Tát, Đãi Khí Bồ Tát, Chúng Thủ Bồ Tát, Biện Âm Bồ Tát, Từ Thị Bồ Tát: Các ông hãy đi đến vô ương số nước Phật ở mười phương, thỉnh các vị nhất sinh bổ xứ, vô sở tùng sinh pháp nhẫn với bất thoái chuyển, tín giải Bồ Tát đều khiến hội họp tại đây.

Liền đều nhận lời dạy để làm cảm ứng. Thời có tám trăm ức nhất sinh bổ xứ Bồ Tát, ba trăm ức đắc vô sở tùng sinh pháp nhẫn Bồ Tát, một trăm ức bất thoái chuyển Bồ Tát, sáu trăm ức tín giải Bồ Tát đều vâng theo Thánh Chỉ của Đức Phật, dùng thần túc đến dự hội.

Hiền Giả Xá Lợi Phất thấy đại chúng tập hội, khởi tâm nghĩ rằng: Nên hỏi Đức Như Lai về hạnh màu nhiệm, diễn hiện điều thiết yếu ấy khiến cho các Bồ Tát, tất cả mong ước đều được vô ngại biện, từ xa nghe mười phương Chư Phật ở vô số cõi nước nói pháp, nhớ niệm chẳng quên, đến ở đạo của vô thượng chính chân làm Tối Chính Giác, mau khiến cho Bồ Tát được bốn thanh tịnh.

Nhóm nào là bốn?

Một là nhân tịnh người trong sạch, hai là pháp tịnh, ba là tuệ tịnh, bốn là Phật Quốc nghiêm tịnh. Cũng mau khiến cho Bồ Tát được bốn nguyện duyệt.

Nhóm nào là bốn?

Một là thân hoà duyệt, hai là ngôn hoà duyệt, ba là ý hoà duyệt, bốn là diệt hoà duyệt. Đã được bốn nguyện duyệt liền vào bốn trì môn.

Nhóm nào là bốn?

Một là như văn hành nhập trì môn.

Hai là nội thâm nhẫn nhập trì môn.

Ba là nhân căn đức nhập trì môn.

Bốn là tri hành báo thiện nhập trì môn.

Xá Lợi Phất suy nghĩ: Thanh Tịnh Vô Lượng Tuệ Địa của Bồ Tát đó khiến Đức Phật nói.

Khi ấy Đức Phật khen ngợi Hiền Giả Xá Lợi Phất rằng: Lành thay! Ý chí muốn khiến cho các Bồ Tát mau thành trì hạnh.

Này Xá Lợi Phất! Bồ Tát hành câu thiết yếu của trì trì yếu cú này, mau vào vô lượng môn, được trì nhỏ nhiệm kín đáo vi mật trì.

Ấy là vô vi, vô hướng, như chính ý giải làm ứng, làm diệt, bên trong sáng tỏ thuận đạo làm dấu vết trên hành vi, như hạnh vi diệu chẳng động, vắng lặng, vô lượng vô thượng nhỏ nhiệm kín đáo vi mật, không dơ bẩn, trong sạch tự nhiên. Ấy là không có vô, ấy là không có chỗ nhiễm dính vô sở trước, sáng tỏ quả vui thích mà đại dũng làm điều được ngợi khen mỹ dự.

Động, không có động, dùng chính động gần sát đạo. Nhân hay khéo cùng dạo chơi, không có trở ngại, vào các pháp môn, kiên quyết mà có thế quang ánh sáng có thế lực soi chiếu rộng lớn, từ xa phân tích nhóm ý Đẳng Ý, không có gì không vào được, chẳng phải đoán, giữ lấy điều thật.

Như vậy Xá Lợi Phất! Hành trì Bồ Tát chẳng có số đếm, hành vô số pháp giúp cho điều chưa biết, cho nên các pháp chặt đứt hiểu biết mà chẳng làm chẳng thấy hợp pháp, lìa chẳng thấy khởi chẳng thấy diệt, chẳng có đi lại, trí của hiện tại.

Cũng chẳng biết pháp đã thành chưa thành, tuỳ Phật niệm hành chẳng niệm tướng. Cũng chẳng phải tốt, chẳng phải chủng tính, chẳng phải tụ nhóm theo quần tùng, chẳng phải phương thổ, chẳng lao nhọc tận, chẳng dùng biết không có vô, chẳng phải biết.

Chẳng phải người trong sạch nhân tịnh, chẳng phải pháp nói, chẳng phải lợi của ta chẳng phải lợi của kẻ khác, chẳng phải pháp luật, chẳng phải hành, chẳng phải trừ, chẳng phải niệm thân, chẳng phải nhớ người niệm nhân ở tất cả pháp hành.

Chính vì thế cho nên gọi là niệm Phật làm chính quy của tất cả pháp, làm tạng của vô uý trì nghĩa đó. Diệu nguyện xong, mãn đạo bên trên, dùng chuẩn bị điều tĩnh các định. Gốc của tất cả đức chẳng do trí ấy, tự theo pháp sinh chủng tính, tướng tốt. Hành ấy tự nhiên, không có tà hành, không có đoạn hành.

Đấy là Bồ Tát hay học trì của vô lượng môn vi mật, làm bất thoái chuyển nơi đạo của vô thượng chính chân.

Tại sao thế?

Đấy là từ hạnh của chúng sinh mà đến vô lượng, được trì của hạnh.

Khi ấy Đức Phật nói kệ là:

Pháp không trống rỗng không vọng làm

Vì đạo đừng tự ý

Phụng Kinh mà chẳng loạn

Tức là mau được trì

Nghĩa Kinh ấy vi diệu

Trì vô cực, thường niệm

Người học văn, tư, tuệ

Mới được thành đạo hạnh

Bồ Tát được trì này

Thường hành, luôn tinh tiến

Mười phương Chư Phật ấy

Nói pháp, liền được nghe

Tất cả hay thọ trì

Giữ nghĩa, chính chẳng quên

Ý giải như nhật minh

Mặt Trời sáng tỏ

Tự ý vi diệu hạnh

Đến nơi pháp vô thượng

Mở rộng môn đại trì

Tất cả là được hướng

Vì hay ủng hộ Kinh

Giả sử tất cả người

Tận kiếp cũng khó nghe

Thảy hay giải các kết

Trí ấy chẳng thể cùng

Bậc ngồi thượng đạo đó

Được làm Pháp Vương Tử

Sau thường hộ trì pháp

Nội tính tính bên trong thích Kinh này

Nơi Bồ Tát quý trọng

Mười phương Phật cũng yêu

Danh dự trùm nơi đời

Hành đây làm vô lượng

Tám mươi ức Chư Phật

Lúc chết đều được thấy

Tất cả đều trao tay

Tiếp nối hành trì này

Nếu ở ngàn kiếp trước

Gây tạo hạnh chẳng lành

Một tháng có thể trừ

Chỉ nên giữ Kinh này

Nơi Bồ Tát hưng phước

Ức kiếp đến gom chứa

Người khéo tụng trì này

Một ngày có thể bằng

Niệm ý như cường ý

Suy tư thượng trì này

Hướng hành mọi gốc đức

Đều thành chí giác đạo

Giả sử người ba cõi

Tất cả đều là ma

Chẳng thể hãm hại được

Người chỉ hành Kinh đó

Là nói huyễn như đế chân thật

Thiết yếu của cực pháp

Chư Phật từ đây ra

Nơi sinh ra đạo ý

Xưa, lúc ta học đạo

Được quyết ở đĩnh quang

Như hằng sa đẳng Phật

Ta đều ở trong, thấy

Muốn nghe mười phương Phật

Đã nói đều hiểu biết giác thức

Nên chuyên tập Kinh đó

Tất cả mau chóng được.

Nếu nguyện nghiêm nước Phật

Hợp thành chúng đệ tử

Tướng sáng, tuỳ hình tốt

Nên theo Kinh này, được

Hay trừ niệm phóng dật

Bảy ngày chuyên suy nghĩ

Tám mươi ức Phật đến

Cùng trao cho trì này

Chẳng dùng ý nghĩ ý

Cũng chẳng nghĩ

Vô ý không có ý

Ý mà chẳng có nghĩ

Sau đó mới được trì

Nên hiểu kỹ Kinh này

Đừng có quên nơi đạo

Được trì này như biển

Lại chẳng cần tiền của

Muốn an các Trời, Người

Tất cả nguyện không khó

Đây là toà của đạo

Chỉ nên chính ý hành.

***